Chương 916: Nguy Hiểm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 916: Nguy Hiểm
"Mấy ngàn năm Thanh Châu chẳng có tranh đấu, số lượng tu sĩ và yêu quái đều trở nên nhiều hơn và đều tích trữ quá nhiều sức mạnh cần được giải phóng, liên minh chư vương đã không còn hợp thời nữa rồi. Vì thế, ta cảm thấy mục đích mà mấy vị bên trên định ra bàn cờ này cũng không phải là muốn chúng ta đuổi tận gϊếŧ tuyệt, mà là phải tìm được cái vị trí cân bằng này.”
Hoa Thừa Tán chậm rãi nói, có thể nói là nhìn xa trông rộng, khiến đám tu sĩ gật đầu liên tục.
Liễu Trường Khanh hỏi:
“Vậy ngươi cảm thấy điểm cân bằng này nằm ở đâu?”
“Ta cũng không thể nắm chắc, đây không phải là phương diện mà chúng ta có thể quyết định. Nguyệt Ma là một thời cơ rất tốt, có thể ngồi xuống nói chuyện, hiện tại ta chỉ lo Nguyệt Ma làm trái lệnh trước mặt mọi người, Chu Hậu sẽ không dễ gì buông tha cho hắn. Nếu nói như vậy, e rằng thật sự phải chiến đến khi một bên diệt vong mới thôi.”
“Nếu nói như vậy, ta cũng nên mong chờ hắn sống lâu trăm tuổi?!”
Chu Thông vẫn luôn im lặng không nói gì bỗng đá văng cái bàn trước mặt, nổi giận nói.
Hoa Thừa Tán đáp:
“Chu tiền bối, nếu thật sự có thể nói chuyện với Nguyệt Ma thì chưa chắc không thể tìm lại cây kiếm gỗ Lôi Cức.”
Chu Thông cũng không thể nói được gì, tuy hắn không phải kiếm tu nhưng giá trị của kiếm gỗ Lôi Cức đối với hắn cũng chẳng dưới giá trị của Thanh Khư kiếm đối với Phó Thanh Khâm, bởi vì đó là đồ vật mấu chốt khi hắn độ thiên kiếp lần thứ hai. Bất kể tính tình có nóng nảy như thế nào đi nữa thì cũng không thể không để ý đến tính mạng của mình.
Hoa Thừa Tán nói:
“Vậy thì xem tiếp theo yêu tộc phản ứng ra sao.”
Đúng vào lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ phóng lên trời.
Ngụy Ương Sinh đẩy cửa sổ ra nhìn rồi cười nói:
“Sở sư đệ đột phá Trúc Cơ thành công!”
Lòng Liễu Trường Khanh đầy vui vẻ, như vậy Nho gia của hắn lại có thêm một tu sĩ Trúc Cơ, chỉ là nghe Sở Thiên gọi tên Lý Thanh Sơn mà lại than thở:
“Hắn vẫn không thể gạt bỏ ân oán với Thanh Sơn.”
Vương Phác Thực tiếp lời:
“Gần đây cũng chẳng biết tiểu tử kia chạy đi đâu, đưa tin cho hắn mà cũng chẳng có hồi âm.”
Hoa Thừa Tán đáp:
“Có lẽ đang tu hành ở núi Liên Nhạc, có thể là đến giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc nên không rảnh để hồi âm...Hả? Hình như Sở Thiên đang đi về phía núi Liên Nhạc!”
“Chúng ta đi xem sao, không thể để họ đấu một trận tử chiến được!”
Ý của Liễu Trường Khanh chính là để họ quyết một trận thắng bại.
Dù sao Sở Thiên cũng là đệ tử Nho gia, thất bại nhiều lần như vậy nên Liễu Trường Khanh cũng mất mặt. Hiện tại Ngũ Hành Đại Thủ Ấn cũng đã đạt được thành công nho nhỏ, có thể hòa một ván để cứu vãn thể diện cũng được.
Như Tâm chỉ thấy hàng loạt luồng sáng bay lên từ Tranh Minh đảo, cầm đầu là Liễu Trường Khanh.
“Lần này toi rồi.”
…
Dãy núi Liên Nhạc, mây mù liên miên đắm mình trong núi xanh, mờ ảo vắt ngang dãy núi, biến ảo theo gió mưa.
Nước mưa chảy xuôi theo phiến đá được khắc ba chữ “Thanh Tiểu gia”.
Đằng sau cánh cửa đá dày nặng là khoảng trống rộng lớn, lửa màu trắng bùng lên từ phía dưới, tựa như một thác nước lửa treo ngược.
Khác với lửa bình thường, lửa này lặng lẽ không phát ra một tiếng xì xèo nào, lại càng không có cảm giác bỏng rát, trái lại còn kèm theo sự lạnh giá không thể nói bằng lời.
Hai mươi chiếc đầu lâu há miệng, tung tăng trong biển lửa, hàm răng va chạm với nhau tạo ra tiếng ken két, tựa như một khúc trấn hồn ca của địa ngục, lại như tiếng vô số tăng lữ tụng kinh Phật.
Vừa tà ác lại vừa thánh khiết, vừa quỷ dị lại vừa hùng vĩ.
Mà đầu nguồn của ngọn lửa này chính là Tiểu An, tóc dài tựa hải tảo của nàng dập dờn lay động tựa như ngọn lửa này. Ngọn lửa và những chiếc đầu lâu này đều đến tư tâm trí nàng.
Tay Tiểu An kết thành pháp ấn, miệng tung kinh văn, rũ mắt nhìn xuống tựa như lão tăng đang ngồi. Tuy nhiên pháp ấn lại không phải Phật ấn, mà kinh văn chẳng chẳng phải kinh Phật.
Nàng đột nhiên vươn tay chỉ lên trời, chỉ thấy biển lửa trăm trượng theo đó mà tụ lại, đầu lâu thì hợp thành một vòng và xoay tròn trên đỉnh đầu nàng. Nàng hé miệng phun ra một viên niệm châu màu trắng, nó xoay trong rồi hóa thành một chiếc đầu lâu thật to, trắng nõn óng ánh, hào quang rực rỡ.
Uy lực của hai mươi viên niệm châu khác cũng tăng mạnh theo thần thái.
Tiểu An lại vung tay lên, hai mươi mốt đầu lâu kia hóa thành hai mươi mốt viên niệm châu và bay trở lại cổ tay nàng, kết thành một chuỗi vòng.
Cuối cùng khô cốt niệm châu Bạch cốt ma khí của nàng cũng tiến thêm một bậc, cũng nắm vững hoàn toàn Chu Nhan Bạch Cốt Đạo tầng thứ nhất, tu vi càng tiến bộ hơn.
Hai mươi mốt viên niệm châu trong Phật gia tượng trưng cho Thập Địa, Thập Ba La Mật và quả vị Phật. Nhưng ở trong tay nàng thì tất nhiên là có ý nghĩa khác rồi, nếu không phải người tinh thâm Phật học thì không thể lĩnh ngộ được.
Nhìn từ bề ngoài thì chuỗi niệm châu này có Phật quang sáng ngời, quang minh chính đại, là Phật khí đoan chính.
Nàng tùy ý lấy một viên niệm châu ra thì cũng có thể bù đắp uy lực của một món pháp khí, sức mạnh của bất kỳ Khô Cốt Ma nào cũng có thể gϊếŧ chết tu sĩ Trúc Cơ bình thường. Mà dưới sự khống chế bằng suy nghĩ của nàng, hai mươi mốt Khô Cốt Ma này có thể sánh vai tác chiến, liền tâm như một, uy lực lại càng kinh người.
Có thể nói, một mình nàng mà giống như là một đội quân tu hành giả, đủ để ảnh hưởng đến sự phân chia thế lực của Thanh Hà phủ.