Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 917 - Chương 917: Gϊếŧ Hay Không?

Chương 917: Gϊếŧ Hay Không? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 917: Gϊếŧ Hay Không?


Tiểu An nhớ tới Lý Thanh Sơn mà lòng hơi bất an, thế là lập tức lấy một tấm Vân Cấp Trúc Ngọc Thiêm ra, sử dụng Vân Cấp Thất Thiêm để bốc quẻ.

Cũng chẳng bao lâu đã có kết quả và nó cũng khiến vẻ mặt nàng hơi thay đổi.

Quẻ bói cho thấy Lý Thanh Sơn gặp nguy hiểm, gần như bị sát khí bao trùm, hoàn toàn rơi vào đường cùng.

Tiểu An lập tức nhún người nhảy lên, bỗng nghe thấy tiếng chửi mắng truyền đến từ bên ngoài.

“Lý Thanh Sơn, ngươi lăn ra đây cho ta, ta biết ngươi ở bên trong!”

Sở Thiên sử dụng Ngũ Hành Đại Thủ Ấn mà đánh về phía cửa lớn của động phủ, năm loại linh khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ sinh sôi liên tục, không ngừng vận chuyển.

Lúc đầu, đại thủ với ánh sáng năm màu lập lóe kia chỉ to mấy thước, nhưng sau khi được dẫn linh khí thiên địa vào liên tục thì nháy mắt đã hóa thành mấy trượng. Nó hung ác đập vào Bát Môn Kim Tỏa trận, tạo ra tiếng vang thật lớn, vang vọng không ngớt khắp dãy núi.

Tất nhiên Bát Môn Kim Tỏa trận không dễ bị đánh tan như vậy, có điều nghe động tĩnh này thì e rằng người ở bên trong cũng không thể tiếp tục yên tâm chờ đợi được.

Đúng như dự đoán, chỉ chốc lát sau cửa lớn động phủ đã ầm ầm mở ra.

Một bóng người nhỏ bé mềm mại đi ra từ bên trong, ánh mắt Tiểu An lia nhanh, lướt qua dãy núi bị sương mù bao vây rồi dừng lại trên người Sở Thiên. Nàng cất Bạch Cốt kiếm vào trong tay áo, quyết định gϊếŧ chết người này trước đã.

Đầu Sở Thiên ong ong, trực tiếp đờ ra. Đẹp quá, đó là vẻ đẹp mà hắn không thể hình ung. Hắn vốn phong lưu tiêu sái cả đời, trăng hoa khắp nơi, nhưng nữ nhân có thể khiến hắn nhất kiến trung tình vẫn chỉ có người này, nếu có được nàng thì hắn nguyện trả bất cứ giá nào.

Xưa nay Tiểu An không thích phí lời, nếu đã quyết định thì sẽ lập tức thực hiện.

Nhưng đúng vào lúc này, mấy luồng sáng chạy như bay từ chân trời tới.

“Sở Thiên, đừng manh động!”

Liễu Trường Khanh to giọng nói.

Cuối cùng tiếng hét này cũng giúp Sở Thiên hồi phục tinh thần, hắn lập tức chắp tay nói:

“Tại hạ Sở Thiên, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương, nếu quấy rầu thì xin hãy thứ lỗi!”

Tiểu An không nói một lời, đang cân nhắc xem có thể gϊếŧ hết toàn bộ những người này rồi lại chạy đi giúp đỡ Lý Thanh Sơn hay không. Hiện tại, bất kể nàng muốn đi nơi nào thì e rằng cũng khó mà thoát khỏi đám người kia, còn làm sự nghi ngờ của họ tăng thêm.

Có lẽ trong này có rất nhiều người quen của Lý Thanh Sơn, nhưng với nàng mà nói thì tất cả phải ưu tiên Lý Thanh Sơn lên hàng đầu, dù bị hắn oán trách thì cũng không tiếc.

“Tiểu An, Thanh Sơn đâu?”

Liễu Trường Khanh thấy nàng thì đến đối đáp, nhưng không thấy bóng dáng Lý Thanh Sơn đâu nên lấy làm kỳ quái, với tính cách của Lý Thanh Sơn thì chắc chắn sẽ chấp nhận bất kỳ sự kɧıêυ ҡɧíɧ nào.

“Tu hành.”

Tiểu An không thể không đáp, nhưng cũng chỉ phun ra hai chữ.

Trong nháy mắt đã có hơn hai mươi tu sĩ Trúc Cơ đến, gần như tất cả mọi người đều muốn được ngắm nhìn trận đấu giữa các thiên tài của Bách Gia kinh viện vậy.

Đương nhiên, cũng có người không thấy hứng thú, nhưng đó chỉ là số ít, gần như lực lượng nòng cốt của Bách Gia kinh viện Thanh Hà phù đều tụ tập lại đây hết rồi.

Nếu dẫn họ vào trong động phủ, khởi động Bát Môn Kim Tỏa trận thì nàng có niềm tin chắc chắn gϊếŧ được hết họ.

“Cái gì, ngươi là Tiểu An?!”

Sở Thiên lấy làm kinh hãi, tất nhiên hắn cũng có ấn tượng sâu sắc với thiên tài vượt trên hắn rất nhiều này, chỉ là không ngờ tiểu hài tử lúc trước lại có thể trổ mã thành dáng dấp như này.
“Để Lý Thanh Sơn lăn ra đây cho ta!”

Lòng Sở Thiên đố kị như điên, sự thù hận với Lý Thanh Sơn lại tăng lên nhiều. Có điều hắn đã quyết định rồi, hắn phải đánh bại và khiến Lý Thanh Sơn bị nhục nhã, cứu Tiểu An thoát khỏi bàn tay của quỷ dữ rồi cố gắng che chở.

Chẳng phải sự kết hợp giữa thiên tài với thiên tài là chuyện đương nhiên hay sao?

Tiểu An im lặng.

“Sở Thiên, đừng quên lễ nghi Nho gia. Tiểu An, bọn ta đến đây đông như vậy, chẳng lẽ không mời chúng ta vào ngồi một lát hay sao?”

Dưới ánh nhìn chăm chú của biết bao cặp mắt, Tiểu An lại cúi đầu sờ lên khô cốt niệm châu ở trên cổ tay, chuẩn bị mời họ vào ngồi một lát như lời của Liễu Trường Khanh.

Bỗng nhiên nàng thay đổi chủ ý, lên tiếng:

“Không được.”

“Tại sao?”

Liễu Trường Khanh ngạc nhiên.
“Hắn đang tu hành, không thể bị quấy rầy.”

Tiểu An không cảm xúc nói, khóe mắt liếc về phía chân trời, có người đang rình coi ở trên trời, cảnh giới còn cao hơn Trúc Cơ, không thể gϊếŧ được.

“Ta thấy hắn là sợ thì có! Biết không phải đối thủ của Sở Thiên ta nên trốn đi làm rùa đen rụt cổ rồi để ngươi ra ứng phó. Không thể bị quấy rầy gì chứ, hừ, Sở Thiên ta lại càng muốn làm phiền đấy.”

Sở Thiên vung Ngũ Hành Đại Thủ Ấn lên, lại đánh về phía ngọn núi.

“Sở Thiên, đừng xằng bậy!”

Liễu Trường Khanh nói, nếu Lý Thanh Sơn thật sự đang tu hành đến giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc, giờ bị quấy rối đến tẩu hỏa nhập mà thì sẽ không tốt.

Bình Luận (0)
Comment