Chương 918: Pháp Tướng Biến Hóa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 918: Pháp Tướng Biến Hóa
Đúng vào lúc này, chỉ thấy một vệt kim quang xẹt qua trước mắt.
Tiểu An giương tay phải lên, nhưng thứ bay ra không phải Bạch Cốt kiếm mà là một thanh Kim Cương kiếm, một luồng ánh sáng đi theo đường hình cung suýt chút nữa chặt đứt Ngũ Hành Đại Thủ của Sở Thiên.
Tiểu An cất bước tiến lên, nháy mắt một cái mà kim quang hiện lên trên thân nàng đã hóa thành Kim Cương lực sĩ cao tới mấy trượng, Kim Cương lực sĩ cầm Kim Cương cự kiếm mà trợn mắt tức giận với Sở Thiên.
Tiểu An cũng không phí quá nhiều tâm tư tu hành Kim Cương Phục Ma công, so với Chu Nhan Bạch Cốt Đạo thì sự chênh lệch đó tựa như chương trình học tiểu học và đại học vậy, việc tu hành đơn giản hơn nhiều so với Vân Cấp Thất Thiêm, chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Giác Tâm cũng có mặt trong đám người kia, vừa thấy Tiểu An thi triển Kim Cương Pháp Tướng này thì cũng lấy làm kinh hãi. Hắn cũng tu luyện môn công pháp này, lúc trước còn từng tranh tài với Tiểu An một phen, cuối cùng diện bích ba năm thì mới hoàn toàn lĩnh ngộ được.
Hắn còn tự tin sự lĩnh ngộ của mình về môn công pháp này đã vượt qua Tiểu An từng khiến hắn phân tâm, nhưng giờ nhìn thì mới hiểu được sự chênh lệch giữa hai người. Kim Cương Pháp Tướng mà hắn thi triển ra giống như bức tượng trong miếu, tuy cũng lấp lánh sáng ngời nhưng tựa như được bao phủ bởi một lớp sơn màu vàng ở ngoài, chẳng qua chỉ là vật chết.
Mà Kim Cương Pháp Tướng này của Tiểu An lại khác, trong mắt tràn ngập thần quang, chậm rãi di chuyển, mỗi một nếp nhăn trên vạt áo cũng rất rõ ràng, không ngừng dập dờn lay động.
Khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tức giận, nhưng vẫn tràn ngập những biến hóa nhỏ bé, thân thể với bắp thịt cuồn cuộn càng tràn ngập sức mạnh, tựa như Kim Cương lực sĩ thực thụ giáng thế.
“Ngươi, được rồi, trước hết ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt về sự lợi hại của ta!”
Sở Thiên khϊếp sợ trong lòng, nhưng cũng bị khơi gợi ý chí chiến đấu, lập tức muốn thể hiện thành quả tu hành của mình, muốn cho Tiểu An mở mang tầm hiểu biết: Ta còn xuất chúng hơn so với tưởng tượng của ngươi, không phải là loại rác rưởi như Lý Thanh Sơn kia!
Đúng vào lúc này, Tiểu An bước lên trước, bước vào trong hư không.
Kim Cương Pháp Tướng lại xuất hiện biến hóa, thân thể cao lớn dần thu nhỏ lại, cánh tay với bắp thịt cuồn cuộn dần trở nên mảnh mai, đường nét u sầu rõ ràng cũng biến thành dịu dàng.
Khuôn mặt dữ tợn chậm rãi trút bỏ sự phẫn nộ, hóa thành nữ tướng ôn hòa, dung nhan hơi giống Tiểu An, mi tâm còn có một nốt ruồi son, trên đầu đội pháp quan màu vàng, trông vừa ôn hòa vừa trang nghiêm lộng lẫy.
“Chuyện này…”
Giác Tâm trợn mắt ngoác mồm, hắn chưa bao giờ nghe nói Kim Cương Phục Ma công còn có thể biến hóa như thế.
Kim Cương lực sĩ là thần hộ pháp cho cảnh giới cấp Phật, đa số đều cầm Kim Cương chày trong tay, thế mới có cái tên ấy. Truyền thuyết kể rằng đó vốn là ác quỷ bị Phật thu phục, đều là hình tượng nam tử với khuôn mặt dữ tợn, chưa bao giờ nghe nói Kim Cương còn có dáng dấp thế này.
Kim Cương nhảy lên một cái, tung bay theo gió.
Sở Thiên không dám nhường, dốc toàn lực đánh một chưởng.
Ngũ Hành Đại Thủ tràn ngập trong tầm mắt, Kim Cương xòe cánh tay nhỏ bé mềm mại ra cùng chạm chưởng với Sở Thiên.
“Chẳng qua lúc này ngươi dừng thủ đoạn bất chính, giờ dám đánh chính diện với ta thì đừng trách ta làm ngươi bị thương.”
Trong lúc Sở Thiên đang đắc ý nghĩ ngợi thì chợt thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ không thể tưởng tượng được truyền đến, suýt chút nữa là Ngũ Hành Đại Thủ Ấn bị đánh tan.
Linh khí tiêu tán tứ phía, Kim Cương nhảy ra khỏi hào quang năm màu, tay phải cầm Kim Cương kiếm mà chém nghiêng xuống dưới!
“Ngũ Hành hộ thể!”
Sở Thiên quát to một tiếng rồi dùng hai tay chống trời, Ngũ Hành tụ lại trên thân, liên tục lưu chuyển.
Trên Kim Cương kiếm chẳng có mấy ác ý, chỉ chém một kiếm ôn hòa xuống.
Máu tương tung tóe, Kim Cương kiếm trực tiếp phá tan Ngũ Hành hộ thể, chém một kiếm lên tay phải của Sở Thiên.
Sở Thiên sợ hãi, vội vàng giật ra rồi rút lui, muốn nói gì đó nhưng cánh tay nhỏ bé mềm mại lóe lên kim quang đã chặn cổ hắn lại, làn da nứt ra, thịt nát xương gãy, suýt chút nữa bẻ đứt cổ hắn.
Sự thắng bại ở đây chuyển hóa quá nhanh, không một ai nghĩ Sở Thiên còn chẳng tiếp nổi một chiêu của Tiểu An. Mà Tiểu An cũng ra tay rất ác, mắt thấy Sở Thiên sắp rơi vào tình cảnh đầu một nơi thân một nẻo nhưng chẳng ai kịp cứu viện.
Bỗng một lão tăng mặc tăng bào với râu tóc bạc trắng bước vượt lên đến trước mặt Tiểu An, trong mắt tràn ngập sự khen ngợi:
“Thật sự là đồ đệ tốt của ta sao, Nhất Ý, sư phụ đến mang ngươi về Thiên Long thiền viện!”
…
Trong Chu Võng thành không một bóng người.
Tất cả Dạ Du Nhân đều né ra xa xa, trở về chủ thành của mình, không dám dính dáng đến trận náo động to nhất ở dưới lòng đất trong ngàn năm qua.
Trong lòng tất cả mọi người đều dám chắc bóng lưng cao lớn ôm lấy Chu Hậu đi về phía tẩm cung kia sẽ phải chết, sau đó họ lại cười trên sự đau khổ của người khác, mặc kệ kẻ đó là người thống trị mới nhất của họ, hơn nữa còn nhân từ hơn Chu Hậu La Ti nhiều.
Thế nhưng hết cách rồi, đó chính là bản tính của Dạ Du Nhân. Họ hoan hô nhảy nhót vì người khác gặp chuyện không may, đặc biệt là khi những người đó mạnh hơn họ.