Chương 920: Làm Nô Bộc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 920: Làm Nô Bộc
Trong bóng tối, không biết đã qua bao lâu.
Đôi mắt Lý Thanh Sơn bỗng sáng ngời trong bóng tối, Chu Hậu La Ti đang nằm trên người hắn, mái tóc xõa ngổn ngang xuống, trên mặt là vẻ đỏ ửng say lòng người, mà thân thể họ vẫn dính liền đầy thân mật, truyền đến cảm giác nóng bỏng mịn màng.
Du͙ vọиɠ ngưng đọng mấy năm được bộc phát triệt để nên hắn không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, hoàn toàn là phong thái của kẻ xâm lược và kẻ chinh phục mà đè thân thể mềm mại kia, sức mạnh to lớn mà hắn sử dụng đủ để phá đá mở núi, gần như là bạo ngược.
Nhìn đôi lông mày thỉnh thoảng nhíu lại của nàng thì thấy dương như hắn cũng gây cho nàng không ít đau đớn, suy cho cùng nếu chỉ xét góc độ sức mạnh thì khoảng cách giữa hai người cũng không quá lớn.
Mà như thế dường như lại phù hợp với khẩu vị của Chu Hậu La Ti, vì trông nàng khá thích thú. Tuy nàng cũng liên tục dùng nanh vuốt để phản kích, để lại những vết thương cho hắn, nhưng nếu nói đây là sự trả thì thì chẳng bằng nói đó là du͙ vọиɠ hưng phấn còn hơn.
Đối với nàng mà nói, đây cũng là trải nghiệm sung sướиɠ mà trước nay chưa từng có. Nàng mím đôi môi đỏ, chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mặt Lý Thanh Sơn, tựa như đang suy tính đến du͙ vọиɠ và sự thèm ăn, có điều kết quả là điều chắc chắn từ trước rồi.
Cho con mồi chút hi vọng thì nó mới có thể tiếp tục ra sức được, nàng cũng định ép cạn chút giá trị lợi dụng cuối cùng của Lý Thanh Sơn.
Chính là lúc này!
Lý Thanh Sơn biết thời cơ đã đến, nếu tiếp tục nữa thì chỉ có nước tiêu hao thể lực thôi. Thế là hắn sử dụng Linh Quy Trấn Hải Quyết để trấn áp lửa dục trong lòng, khiến thân trí hắn đột ngột tỉnh táo.
Sau đó hắn sử dụng Ngưu Ma chấn động lực, phải đánh văng Chu Hậu La Ti ra, chuẩn bị liều mạng một trận.
“A!”
Một tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t tột cùng cắt ngang suy nghĩ của Lý Thanh Sơn, trong tiếng rên đó còn kèm theo chút đau đớn, nhưng phần lớn là sự vui sướиɠ.
Chu Hậu La Ti lại nằm vật lên người Lý Thanh Sơn, oán giận nói:
“Có chiêu này sao không dùng sớm.”
Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười, lão tử luyện thiên phú thần thông này không phải để cho ngươi chơi đùa kiểu này.
Trong lòng hắn lại hết sức ngạc nhiên, Ngưu Ma chấn động lực của hắn được phóng ra trong trạng thái hai cơ thể đang dán sát với nhau, dù Chu Hậu La Ti là yêu soái, thân thể cường hãn dị thường thì cũng không thể không mất một sợi tóc nào, chỉ có thể nói nàng đúng là một kẻ biếи ŧɦái.
“Tiếp tục cho ta!”
Chu Hậu La Ti bóp yết hầu Lý Thanh Sơn, lớn tiếng ra lệnh. Đối với nàng mà nói, chỉ cần không phải thương thế quá nghiêm trọng thì đều không phải vấn đề lớn lao gì, chớp mắt một cái là có thể khôi phục ngay, mà từng cơn đau xâm nhập vào phế phủ kia lại mang đến cho nàng một chút kɧoáı ảʍ.
Lý Thanh Sơn vừa suy nghĩ lại, nếu hiện tại khai chiến thì sự chênh lệch thực lực đôi bên vẫn cách xa, chưa chờ đến lúc hắn đột phá Hổ Ma tầng thứ tư nhờ vào áp lực thì đã bị nàng thuấn sát rồi. Trái lại đây là một cơ hội tốt để tiêu hao yêu khí, dù là vết thương nhỏ, nhưng tích lũy đến một trình độ nhất định thì chắc chắn vẫn có ảnh hưởng.
Thế là Lý Thanh Sơn cứ thế gối lên cánh tay mà tiến hành “công kích” cuồn cuộn không ngừng với Chu Hậu La Ti, dù sao hắn cũng có “Đại Địa Thần Lực”, khôi phục cũng nhanh.
Trông khuôn mặt của Chu Hậu La Ti tựa như si mê điên cuồng, không hiểu sao nàng lại nhớ tới câu nói:
“Dù rung động một ngàn lần thì cũng không thể tiến gần đến trái tim ta một centimet nào...nếu ngươi bằng lòng làm nô bộc của ta, ở lại chỗ này mãi mãi, chuộc tội cho lời nói của ngươi thì ta có thể suy xét tạm thời không gϊếŧ ngươi.”
Không biết qua bao lâu, Chu Hậu La Ti xoa xoa khuôn mặt của Lý Thanh Sơn, gương mặt nàng càng thêm lười biếng và mệt mỏi, da thịt trắng ngần phủ đầy mồ hôi, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều.
Chí ít những thứ này cũng chứng minh nỗ lực của Lý Thanh Sơn không hề uổng phí. Hắn đã tiến thêm một centimet đến gần với trái tim nàng, nàng đang cân nhắc đến trường hợp sau này sẽ không bao giờ tìm được món đồ chơi hình người nào thích hợp như thế nữa, du͙ vọиɠ dường như bắt đầu áp đảo sự ham ăn.
“Đừng hòng!”
Lý Thanh Sơn từ chối yêu cầu này không chút nể tình, bảo hắn làm một kẻ tù tội và ở lại đây mãi mãi là chuyện không thể nào, cũng chẳng phù hợp với dự tính ban đầu của hắn.
“Vậy thì tiếc quá. Chẳng qua, điều này cũng không thể theo ý ngươi.”
Chu Hậu La Ti hé miệng phun ra một sợi tơ nhện, khiến nó quấn lấy cổ Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn đã chuẩn bị từ lâu nên lập tức đấm ra một quyền.
Đương nhiên, lần này hắn dồn tất cả lực chấn động tập trung vào nắm tay.
Bất thình lình, giường lớn giống như tế đàn chợt sụp đổ, khiến họ cùng nhau rơi xuống phía dưới.
Thực lực của họ đều mạnh cỡ nào chứ, tuy rằng có khống chế nhưng triền miên ở đây hồi lâu nên kiểu gì cũng có lúc quên khống chế.
Giường lớn như tế đàn này vẫn còn kiên trì được đến hiện tại là nhờ tinh nghệ tinh xảo của thợ thủ công Dạ Du Nhân đấy.
Lý Thanh Sơn vừa ra tay tựa như cọng rơm cuối cùng đè ép lạc đà.