Chương 921: Tẩu Hỏa Nhập Ma - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 921: Tẩu Hỏa Nhập Ma
Mà bên dưới giường đá rộng lớn nặng nề là một khoảng trống to lớn y hệt, độ cao có thể đạt tới mấy trăm trượng. Nó xuyên suốt Chu Võng thành, bốn phía đều có cầu thang xoắn tròn.
Lần đầu tiên Lý Thanh Sơn tới Chu Võng thành đã đi qua con đường này.
Sau khi rơi xuống, cuối cùng hai người cũng tách ra, Chu Hậu La Ti há miệng phun một cái, giờ đây thứ được phun ra không còn là một sợi tơ nhện nữa.
Lý Thanh Sơn lướt ngang né tránh, nhưng tơ nhện lại lan tràn ở bên dưới thân hắn, hóa thành một tấm mạng nhện rồi bất ngờ trùm kín hắn khi hắn chưa kịp chuẩn bị gì, trói chặt hắn ở trung tâm chiếc lưới, tựa như một con sâu mắc lưới vậy.
Chu Hậu La Ti đáp xuống bên cạnh tấm mạng nhện, đôi chân thon dài mềm mại đạp lên trên một sợi tơ nhện siêu mảnh, vẻ mặt nàng tràn đầy lười biếng, đôi tay thì xoa xoa chiếc bụng dưới trơn nhẵn.
“Bắc Nguyệt, ta vốn định tha cho ngươi một mạng, thế nhưng ngẫm lại nói không chừng trong bụng ta đã có nhi tử của ngươi, không có huyết nhục của phụ thân là ngươi tẩm bổ thì không được, vì con của chúng ta, ngươi cứ yên tâm đi chết đi!”
Lúc này du͙ vọиɠ đã tan biến, bản năng nuốt chửng phối ngẫu tuyệt đối chiếm thế thượng phong, sát cơ đang manh nha bùng phát.
---
Nửa đoạn cánh tay bị chém đứt cũng bị kiếm khí xé nát ở trên không trung.
“Ngươi...Ngươi...Ta sẽ không bỏ qua đâu…”
Sở Thiên bụm vết thương, ánh mắt nhìn Tiểu An chất chứa cả sự khϊếp sợ lẫn tức giận.
Nếu cánh tay chỉ bị chém đứt thì chỉ cần nối kịp thời rồi tiến hành chữa trị thì cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng nếu bị phá hủy rồi thì sẽ rất rắc rối.
Dù là yêu ma có sức sống dồi dào, mà muốn cánh tay bị cụt mọc lại thì cũng tốn khá nhiều thời gian công sức, đối với nhân loại yếu đuối thì lại càng khó khăn muôn trùng, gần như không thể tự lành.
Nhưng Sở Thiên còn chưa nói hết lời thì đã bị Liễu Trường Khanh che miệng lại, hắn còn hành lễ rồi nói:
“Liễu Trường Khanh tiếp kiến Tịch Quang thiền sư.”
Đang ở ngay trước mặt thủ tọa Bồ Đề viện ở Thiên Long thiền viện mà tuyên bố muốn trả thù ái đồ người ta hay sao. Dù Phật pháp coi trọng lòng từ bi nhưng còn có Kim Cương Nộ Mục ở đó, chỉ một chưởng thôi đủ để đánh gục Sở Thiên rồi, đến lúc đó thì chẳng biết đến chỗ nào để kể khổ đâu.
Tịch Quang thiền sư hơi gật đầu, thần quang trong mắt biến mất, khuôn mặt lập tức trở nên đờ đẫn, dáng vẻ khá giống một cặp sư đồ với Tiểu An luôn mặt không cảm xúc rồi đấy.
Liễu Trường Khanh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nếu đây là trưởng lão của Tàng Kiếm cung thì hiện tại Sở Thiên đã là người chết rồi, nếu là Huyền Âm tông thì kết quả càng nát hơn, khả năng cao hồn phách cũng bị giam giữ lại.
Những tu hành giả khác cũng dồn dập tiến lên hành lễ, đây là lễ nghi cơ bản nhất khi đối diện với tu sĩ có cảnh giới cao hơn, những ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên vô tình lướt qua Tiểu An.
Từ trước cho tới nay, mọi người đều coi bói toán là sức mạnh mạnh nhất của nàng, mà chưa bao giờ hài lòng đối với thực lực của bản thân nàng.
Suy cho cùng, thiên mạch kỳ tài cũng chỉ có giá trị khi chỉ ở cảnh giới Luyện Khí mà thôi, một khi tiến đến cảnh giới Trúc Cơ thì lại là một đẳng cấp khác. Hôm nay gặp mặt mới biết cái gì gọi là người có tài không gì không làm được.
Trong đó, Liễu Trường Khanh tự mình truyền lại Ngũ Hành Đại Thủ Ấn cho Sở Thiên, cho nên cũng hiểu rõ và sâu sắc nhất về sự lợi hại của môn công pháp này. Dù là hắn thì cũng không thể nào đánh tan Ngũ Hành Hộ Thể của Sở Thiên một cách dễ dàng như thế được.
Đúng là một loạt người mới thay thế cho người cũ, trong lúc thiên hạ xoay vần thì thiên tài cũng xuất hiện lớp lớp, tựa như cá diếc sang sông. Nếu vào mười năm trước thì Hoa Thừa Tán đã được coi như thiên tài xuất chúng, có thiên phú cỡ Sở Thiên cũng đã là kỳ tài trăm năm khó gặp.
Nhưng dưới ánh hào quang của Tiểu An thì ngay cả Sở Thiên cũng đều bị lu mờ ảm đạm. Lần này Sở Thiên đến đây báo thù rửa hận đúng là tự rước lấy nhục.
Sau khi Sở Thiên đạt Trúc Cơ vốn rất hăm hở, kết quả không những chị cụt tay bởi một chiêu kiếm, chịu đựng sự nhục nhã khôn cùng, mà còn không thể nói một câu hung hãn nào. Sự tức giận tích tụ lại trong lòng, linh khí ngũ hành không ngừng bùng lên trong khí hải đan điền, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.
“Sở Thiên, Sở Thiên!”
Liễu Trường Khanh là người đầu tiên cảm thấy có gì đó không ổn nên liên tục hô lên, nhưng Sở Thiên lại không phản ứng lại.
“Nguy rồi, hắn tẩu hỏa nhập ma!”
Khi cùng tu Ngũ Hành, ngươi phải làm tốt Ngũ Hành tương sinh, nếu làm không cẩn thận thì sẽ sinh ra Ngũ Hành tương khắc, vì vậy tu Ngũ Hành linh khí dễ gặp sự cố hơn tu sĩ chỉ tu một loại linh khí. Trước đây, Sở Thiên điều khiển năm loại chân khí khá ung dung nhờ có thân thể Ngũ Hành. Nhưng linh khí không thể so với chân khí, sau khi đạt Trúc Cơ thì ưu thế thân thể bị giảm sút kịch liệt, lúc này thì tâm tính và tu vi được coi trọng hơn nhiều.
Sở Thiên vốn là người nóng nảy, vừa đạt thành Trúc Cơ đã vội đi trả thù, sau đó lại là người bị thương nặng nên tức giận bừng bừng. Niềm vui lớn và nỗi đau lớn trên thế gian cùng đến quá nhanh, không còn nằm trong phạm vi khả năng chịu đựng của tâm tính hắn nữa.
Sở Thiên trợn tròn mắt, tuy rằng không hôn mê nhưng khí huyết toàn thân chảy ngược, không thể động đậy.
Liễu Trường Khanh không dám tùy tiện vận dụng linh khí để trấn áp, sợ sẽ càng khuấy động linh khí Ngũ Hành trong cơ thể Sở Thiên.