Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 972 - Chương 975: Sai Lầm

Chương 975: Sai Lầm

Một nam nhân trung niên mặc nhung trang, mặt như xích sắt không bày tỏ biểu cảm gì.

Hai tay hắn buông xuống, mang đến cảm giác kính nể tựa như một con sông băng ngàn năm không thay đổi.

Nếu Lý Thanh Sơn ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy người này giống hệt Hàn An Quân, vì đó chính là đại tướng quân Hàn An Quốc - bá phụ của Hàn Quỳnh Chi.

“Không diệt yêu này, tất thành họa lớn.

”Như Ý Hậu hơi gật đầu, tán thành nói:“Thế nhưng Liễu Trường Khanh bẩm báo với ta là muốn giao Thủy Nguyệt bàn cho hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì!”Mà tất nhiên một người khác chính là Cố Nhạn Ảnh, vẫn là bộ đồ trắng như tuyết, nàng đứng chắp tay, tay áo được kéo lên để lộ ra cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, trông có vẻ gọn gàng nhanh nhẹn, trên mặt luôn luôn là nụ cười hào hiệp khiến người ta không đoán ra được tâm tư của nàng, tựa như ngọn gió không có bóng dáng hình dạng nhưng lại biến hóa liên tục.

“Ồ, cũng hơi thú vị đấy.

”“Nhạn Ảnh, ngươi không khỏi quá ung dung rồi.

”Khi Như Ý Hậu nhìn nàng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, không còn sự ngạo mạn của Hầu gia đã ngấm vào tận xương.

Đương nhiên thứ này không chỉ xuất phát từ tình cảm yêu mến kia, mà vì địa vị của Cố Nhạn Ảnh cũng không phân cao thấp với hắn, không có mấy người biết rõ tu vi sâu cạn ra sao, chớ nói chi phía dưới nàng còn có những bóng dáng bao phủ toàn bộ vương triều đại hạ.

So sánh thì thấy đường đường là Như Ý Hậu nhưng cũng chỉ mới là một chư hầu nho nhỏ mà thôi.

“Chẳng qua chỉ là một ván cờ thôi, cần gì nghiêm túc như vậy?”“Đây là sản nghiệp tổ tiên của ta.

”Như Ý Hậu cười khổ mà nhìn nàng chăm chú, điều ở nàng khiến hắn động lòng nhất không phải là dung nhan tuyệt mỹ này, cũng không phải thân phận cao quý, thậm chí cũng không phải khí chất mờ ảo như gió của nàng.

Mà là một loại khí phách, dù gió không động đậy nhưng nó có mặt khắp nơi, không khí cũng chẳng thiếu chỗ nào, bao dung khắp Cửu Châu.

Ai cũng nói Thanh Hà phủ là một bàn cờ, nhưng trừ mấy vị ở trên cao nhất ra thì làm gì có ai thực sự xem nó là một bàn cờ.

“Chẳng bằng cứ giao Thủy Nguyệt bàn cho hắn, xem hắn gây ra được sóng lớn gì.

”Biểu cảm của Cố Nhạn Ảnh đúng là giống một khán giả, chỉ cần xem trò vui không chê chuyện lớn.

“Chuyện này…”“Tốt xấu gì cũng là người yêu thích ta.

”Khóe môi Cố Nhạn Ảnh cong lên, không nói gì về sự biến hóa của thế cuộc, không hề giấu giếm sự vui mừng hay hung ác của bản thân.

“Nếu ngươi cho là vậy thì cứ vậy đi! Ai bảo ta cũng bất hạnh lưu lạc vào hàng ngũ này, nên cảm thấy đồng bệnh tương liên với tên Bắc Nguyệt mới phải.

Như Ý Hậu thở dài, chỉ chớp mắt đã quăng tám chữ “không diệt yêu này, tất thành họa lớn” ra sau đầu.

Hắn không muốn mình trông có vẻ quá không phóng khoáng ở trước mặt nàng, đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu.

Gần đây hắn cũng phải chịu rất nhiều áp lực, vì lấy lại Lôi Cức kiếm của mình mà Chu Thông thực sự rất sốt ruột, nên đã tìm một nhân vật mà Như Ý Hậu cũng không tiện từ chối đến để nói nói giúp.

Dù Cố Nhạn Ảnh không đề cập tới thế cuộc nhưng Như Ý Hậu cũng đã phân tích thế cuộc vô số lần ở trong lòng, cân nhắc đến lợi ích khi Chu Thông vượt qua thiên kiếp.

Cùng lắm thì câu nói này của Cố Nhạn Ảnh chỉ xem một kíp nổ mà thôi.

Hắn đã đến tuổi này và tu vi này rồi, sao lại vì chuyện tình cảm cá nhân mà làm ra chuyện ngu ngốc được!Đương nhiên, cái kịp nổ này cũng rất quan trọng, Như Ý Hậu cảnh giác và thậm chí là sợ hãi Bắc Nguyệt theo bản năng, một yêu quái tăng tu vi nhanh như vật thực sự quá không tầm thường, phải chèn ép hết sức mới được.

Nếu không có câu nói kia của Cố Nhạn Ảnh, có thể hắn cũng sẽ hiểu rõ ý nghĩa này.

Và sau này, hắn sẽ vô cùng hối hận vì quyết định hôm nay, điều đó cũng chứng minh khí phách không phải thứ có thể ra vẻ được, có người thực sự chẳng để bụng mọi chuyện.

Lúc hai người trò chuyện, Hàn An Quốc duy trì tác phong trước sau của Hàn gia, im lặng không nói gì, lại càng không ngăn cản.

Mãi đến tận lúc ra ngoài, Cố Nhạn Ảnh bỗng nói:“Chất nữ kia của ngươi đạt Trúc Cơ thành công rồi sao?”“Hôm trước vừa mới vượt qua thiên kiếp, đang tu dưỡng khôi phục.

”Ánh mắt Hàn An Quốc lộ ra vẻ dò hỏi, không biết vì sao nàng lại đột nhiên nhắc đến Hàn Quỳnh Chi.

“Bảo nàng ngày mai đến báo cáo đi!”Cố Nhạn Ảnh dứt khoát nói.

Hàn An Quốc thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao nàng lại ưu ái Hàn Quỳnh Chi như thế, có điều được trực tiếp lên cấp Bạch Lang vệ thì cũng không phải việc xấu.

Hắn cũng chẳng muốn Hàn Quỳnh Chi trở lại Thanh Hà phủ, ít nhất phải đợi thế cuộc hoàn toàn yên ổn lại rồi nói, thế là hắn gật đầu nhẹ:“Được.

”Như Ý Hậu cười nói:“Các ngươi đang nói đến hiền chất Quỳnh Chi phải không! Ngươi là bá phụ của nàng thì tiếp tục khuyên nàng đi, đến cùng phải làm sao thì nàng mới bằng lòng nhường lại bộ Thiên Nữ Tán Hoa đồ kia, lẽ nào ta còn để nàng thiệt thòi được sao?”“Vậy thì phải xem ý của nàng.

Bình Luận (0)
Comment