Phủ Đại tướng quân.
“Không được, ta nhất định phải trở lại!”Hàn Quỳnh Chi kiên quyết nói.
“Ta đã đồng ý, quân lệnh như núi, ngươi là Ưng Lang vệ, Cố thống lĩnh chính là tướng quan của ngươi, ngươi nên nghe theo hiệu lệnh của nàng.
Được rồi, đừng tùy hứng, ngươi không còn là hài tử nữa rồi.
”Cực hiếm khi Hàn An Quốc lộ ra vẻ ôn hòa, khiến mấy thanh niên nam nữ ao ước hâm mộ không ngớt, vì cha chưa bao giờ ôn hòa như thế với họ, lại nói sau khi Hàn Quỳnh Chi đến thì cuộc sống của họ cũng tốt hơn nhiều, nên họ dồn dập khuyên nhủ.
“Đúng đấy, Quỳnh Chi tỷ tỷ, ngươi cứ ở lại đây đi.
hắn đã nói ngươi chờ hắn rồi mà!”“Tên Lý Thanh Sơn kia có gì tốt đâu, lâu như vậy rồi mà chẳng có tin tức gì, ngay cả phong thư cũng không có.
”Hàn An Quốc lạnh lùng nói:“Hắn tự tay chém bốn yêu tướng, tất cả đều là đấu đơn độc.
Hiện tại còn là Xích Ưng thống lĩnh ở Thanh Hà phủ, muốn thảo luận về người khác thì xem lại mình trước đi!”Mấy người lập tức câm như hến, nhưng trong lòng vô cùng không cam lòng, chẳng qua là họ không có cơ hội thôi, đợi khi tên Lý Thanh Sơn kia đến rồi thì phải tranh tài một phen mới được.
Hàn Quỳnh Chi hơi ngạc nhiên, nàng vẫn luôn bế quan để đột phá cảnh giới Trúc Cơ, nên không biết Lý Thanh Sơn đã là Xích Ưng thống lĩnh, giờ nghe bá phụ khen hắn thì hài lòng muốn chết.
“Thanh Sơn, ngươi mau đến đây đi!”Dòng sông ngầm dưới lòng đất kia không chỉ là dòng sông mà Lý Thanh Sơn phát hiện.
mà nó là một dòng sống chính trong số đó.
chúng đan dệt dày đặc tựa như mạng nhện.
Sau khi được lĩnh hội sự thần kỳ của Linh Quy Trấn Hải, dã tâm của hắn cũng bành trướng theo, không chịu cam lòng chỉ luyện hóa một dòng sông dưới lòng đất này.
Tuy rằng phạm vi này vượt xa lãnh địa của hắn, chẳng qua nào có yêu tướng nào khác dám đến ngăn cản.
Thế là, mỗi khi đến cửa sông của một nhánh sông, hắn đều phân tán yêu khí trên thân ra, mặc dù có thần lực của linh quy nhưng quá trình này cũng vẫn vô cùng chậm.
Nhưng hắn cũng không vội vàng nóng nảy, từ từ tiến lên phía trước, chỉ để xây dựng nên một chiếc thủy võng dưới đất thuộc về mình.
Trên đỉnh Chu Võng thành, trong tẩm cung u ám, có bóng người trắng như tuyết thoáng ẩn thoáng hiện ở sau tầng tầng lớp lớp tấm màn che được buông xuống.
Chu Hậu La Ti trần như nhộng nằm tựa ở trên giường lớn, đôi môi nàng hơi nhếch lên rồi phun ra một đường tơ nhện, đồng thời mười ngón tay cũng bay múa, ngay cả tám chân cũng khua hoa cả mắt, tơ nhện bị quấn quanh xoay chuyển không ngừng, tựa như đang bện một cái gì đó.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc và chăm chú, tuy rằng để trần thân thể nhưng không hề có cảm giác dâm đãng gì, mà trông có vẻ vô cùng tự nhiên.
Đồng thời, khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo và tàn nhẫn kia cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Nàng của lúc này giống như một thợ thủ công, một nghệ thuật gia đang tỉ mỉ đánh bóng tác phẩm của mình, hồn nhiên quên đi mọi chuyện, thế giới bên ngoài chẳng thể nào ảnh hưởng đến nàng được.
Nhưng hành vi luyện hóa thủy mạch quy mô lớn của Lý Thanh Sơn vẫn quấy rầy đến nàng.
Chu Hậu La Ti ngẩng đầu lên, nàng khẽ cắn môi khi cảm nhận rõ rệt yếu khí của Lý Thanh Sơn đang tràn ngập và thẩm thấu.
Có tia sáng cay nghiệt lóe lên trong đôi mắt của nàng nhưng chỉ là thoáng qua thôi, sau đó nàng lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục tập trung tâm trí vào công việc trên tay.
Thực ra đây mới là hình thức giết chóc của loài nhện, chúng tốn thời gian dài dằng dặc để chuẩn bị, chỉ vì một giây vui mừng bất ngờ khi con mồi sa vào lưới.
“Oa oa! Đại vương đại vương!”Ếch băng nhảy nhót trong tay Lý Thanh Sơn, nó chiếm cứ băng tuyền - đó cũng là đầu nguồn thủy mạch mà Lý Thanh Sơn muốn luyện hóa.
Lý Thanh Sơn cười nói:“Xem ra ngươi cũng sắp vượt qua được bước kia rồi, để ta giúp ngươi một tay.
”Ếch băng được coi là một trong những yêu binh có thực lực mạnh nhất trong đám thủ hạ của Lý Thanh Sơn.
Hơn nữa, hình như nó có huyết mạch đặc biệt gì đó nên mới sử dụng được năng lực đóng băng.
Vào mấy năm trước nó đã rất gần cảnh giới yêu tướng, sau khi trải qua vài năm khổ sở tu luyện thì cũng coi như đạt đến điểm giới hạn nào đó, chẳng qua muốn đột phá chân chính thì phải tốn thời gian, cũng chẳng dùng năm là đo được.
Nhưng khi Lý Thanh Sơn lấy Thủy thần ấn ra, nhấn nhẹ một xíu rồi dẫn một luồng ánh sáng màu lam ra và truyền vào đỉnh đầu ếch băng.
Bỗng thân thể ếch băng tỏa ra ánh sáng màu xanh lam óng ánh, yêu đan trong cơ thể tản ra khí lạnh không gì sánh bằng, quanh quẩn quanh thân.
Một tiếng rầm vang lên, ếch băng xoay người nhảy vào trong suối băng.
“Biến thành mỹ nhân để báo đáp ân tình của ta đi!”Lý Thanh Sơn cười ha hả, cảm giác mặt đất hơi chấn động, suối nguồn đột nhiên bừng sáng và phun ra một tia sét, sau đó liên tục lấp lánh và càng ngày càng sáng.
Hồi lâu sau, cơn chấn động dần lắng xuống, ánh chớp từ từ mờ nhạt.
Một thiếu niên tuấn tú với mái tóc xanh bò ra khỏi suối nguồn, mở miệng nói:“Oa oa, cảm ơn đại vương!”Sau khi Lý Thanh Sơn kiểm tra cẩn thận, xác định đây thực sự là thiếu niên mà không phải thiếu nữ thì mặt đầy vẻ thất vọng:“Được rồi, coi như ta không mau, để ta cho ngươi cái tên, gọi là.
gọi là Tiểu Lam đi! Hầy, chỉ mong Tiểu Hồng là một giống cái!”Lý Thanh Sơn tuân theo nguyên tắc đặt tên không có tính thưởng thức trước sau như một của mình, thuận miệng đặt tên cho ếch băng là Tiểu Lam, còn cái “tên rất hay” Tiểu Hồng thì cũng chợt nảy ra trong đầu hắn và hắn cảm thấy nó vô cùng phù hợp với cá chép đỏ khổng lồ.
“Oa oa được!”