Đương nhiên ếch băng trước đây và Tiểu Lam hiện tại không có dị nghị gì, chẳng có khái niệm gì về tên tốt tên xấu của nhân loại, mãi đến nhiều năm sau, cuối cùng hắn cũng rõ ràng, nhưng lúc đó mới trách móc thì cũng quá trễ.
Lý Thanh Sơn chỉ điểm cho Tiểu Lam đi ngược dòng nước, đến Nguyệt Đình hồ tiếp tục tu hành, sau đó thuận lợi truyền yêu khí vào suối nguồn xong thì lại hoàn thành việc luyện hóa một thủy mạch.
Hắn đang muốn tiếp tục hành trình của mình thì cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đang cấp tốc đến gần.
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, thu hồi toàn bộ khí tức, lùi về sau một bước và hòa vào trong đất đá.
Một bóng người bước ra khỏi bóng tối, thì ra là Dạ Lưu Tô, nàng đi tới bên suối nguồn, trên người là áo choàng đen hào hoa phú quý, trên đầu là một chiếc vòng đầu màu bạc, hình trăng lưỡi liềm màu bạc rũ xuống tới giữa trán, trông vừa thần bí mà lại cao quý.
Nàng nhìn xung quanh mà khuôn mặt khó nén vẻ chờ mong, không nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì lại hơi thất vọng.
“Ngươi đang tìm ta sao?”Đột nhiên một cánh tay ôm lấy nàng từ phía sau, toàn thân nàng căng thẳng rồi lại thả lỏng, sau đó mềm mại tựa vào lồng ngực hắn.
“Chủ nhân, ta.
ta cảm nhận được yêu khí của ngươi.
”Sau đó nàng bỏ lại một đám Dạ Du Nhân, trực tiếp tới đây gặp hắn.
Khuôn mặt nàng hơi nóng, trong lòng có cảm giác chưa bao giờ xuất hiện, chỉ cảm thấy ở trong lồng ngực hắn thì cực kỳ yên tâm, sự uể oải khi lục đục với những Dạ Du Nhân khác âm thầm tan biến.
“Đại nghiệp thống nhất của ngươi được tiến hành sao rồi?”“Cũng may là vì chủ nhân…”“Đổi xưng hô đi! Từ này không thích hợp với ngươi.
”Lý Thanh Sơn cười nói, tuy rằng để Dạ Lưu Tô kiêu ngạo và độc lập gọi hắn là chủ nhân cũng là một chuyện rất vui thích, chẳng qua cũng vì nguyên nhân như vậy mà nàng vĩnh viễn không thể nào thốt ra hai chữ này một cách tràn ngập tình cảm từ tận đáy lòng giống Dạ Lưu Ba.
“Chuyện này.
không hay lắm!”Dạ Lưu Tô chần chừ rồi xoay người lại, mắt sáng như sao mà nhìn Lý Thanh Sơn:“Lúc không có người ngoài thì ta không gọi ngươi là chủ nhân được không?”“Nghe theo ngươi.
”Dạ Lưu Tô nở nụ cười nhẹ rồi chủ động ôm lấy cổ hắn, hơi ngượng ngùng dâng lên một nụ hôn non nớt, chỉ lướt qua rồi thôi, ánh mắt tràn ngập tình ý dào dạt không hề che giấu.
Nàng không muốn chỉ làm tôi tớ của hắn, lúc lựa chọn từ bỏ tất cả lưu lạc chân trời với hắn thì nàng cũng đã hiểu rõ lòng mình, loại nguyện vọng này còn càng ngày càng mãnh liệt, ắt hẳn hắn cũng nghe được tiếng lòng của nàng nên cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Muốn quà gì sao?”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Ừm.
”Dạ Lưu Tô nào có uy phong đại vương của Dạ Lưu Tô ngày xưa, hoàn toàn chẳng thấy vẻ lạnh lùng quyết đoán khi ở trước mặt Dạ Du Nhân, giờ dịu ngoan tựa như thiếu nữ đang yêu.
“Vậy thì nhắm mắt lại.
”Lý Thanh Sơn dẫn Dạ Lưu Tô cùng ngược dòng nước, sau khi băng qua tầng tầng sóng nước thì cũng về tới Nguyệt Đình hồ, lại xuyên qua tầng tầng trận pháp, đi tới Thanh Đình phái ngày xưa, hiện tại đã là Nguyệt Đình Thủy Phủ.
“Được rồi, mở mắt ra đi!”“Đây là?!”Dạ Lưu Tô mở hai mắt ra, nhìn thấy lầu các cung điện trùng điệp liên miên bên dưới ánh trăng.
“Nơi này là ở trong Nguyệt Đình hồ, nó đã bị ta luyện hóa rồi.
Vốn dĩ tòa đảo này thuộc về môn phái Thanh Đình phái nhưng đã bị ta đuổi đi.
Từ nay về sau nó sẽ là Nguyệt Đình Thủy Phủ, cũng là lãnh địa bên dưới ánh sao mà ngươi muốn!”Lý Thanh Sơn chỉ ngón tay lên trời, lúc này đang là đêm khuya, vầng trăng sáng giữa bầu trời đầy sao.
“Nơi này.
là của ta…”Tâm trí Dạ Lưu Tô dường như đang tung bay tới bầu trời đầy sao theo ngón tay của Lý Thanh Sơn.
Nàng đã có ý thành lập một mảnh lãnh địa ở trên mặt đất từ lâu, thế nhưng nàng biết rõ tu hành giả nhân loại cũng không đối xử hữu nghị với dị nhân lắm, tùy tiện hành động sẽ chỉ làm Dạ Du Nhân trở thành bia ngắm mà thôi.
Tuy rằng có lý tưởng như vậy nhưng nàng cũng nghe theo sự khuyên bảo của lý trí.
Lại nói lãnh địa mà không có sự đảm bảo an toàn nào thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Mà hiện tại, Lý Thanh Sơn tự tay đưa cho nàng một mảnh lãnh địa mà nàng tha thiết ước mơ, hoàn thành tâm nguyện của nàng, có thể tưởng tượng được chuyện này là một niềm vui bất ngờ cỡ nào đối với nàng.
Dạ Lưu Tô khôi phục tinh thần rồi bổ nhào vào lòng Lý Thanh Sơn, tình cảm ở trong lòng không thể nào biểu đạt bằng lời, chỉ đành ôm chặt hắn bằng sức lực toàn thân mà thôi.
Lý Thanh Sơn nằm trên cỏ mềm mại, chỉ thấy khóe mắt Dạ Lưu Tô đã ướt át, lấp lánh như ánh sao và sắp biến thành nước mắt tuôn dài nước mưa, trông càng xinh đẹp rung động lòng người.
Lòng hắn cũng hơi vui mừng, sau đó lau nước mắt cho Dạ Lưu Tô rồi nâng khuôn mặt tinh xảo của nàng lên và nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Dạ Lưu Tô cũng ngốc nghếch đáp lại, còn vươn lưỡi ra thăm dò vào miệng hắn, thế là lập tức bị hắn ngậm lấy và thưởng thức.
Lý Thanh Sơn gỡ áo choàng màu đen trên người Dạ Lưu Tô xuống, y phục bên trong của nàng cũng gặp phải cảnh tương tự.
Y giáp đơn giản màu đen chỉ bao bọc chỗ quan trọng nhất, eo thon chân ngọc đều bại lộ ra ngoài, trên da thịt có hoa văn giống như nhánh hoa, vừa thần bí mà lại gợi cảm.