Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 975 - Chương 978: Thành Giao

Chương 978: Thành Giao

Lý Thanh Sơn xoay người đặt nàng dưới thân, cười nói:“Hình như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cũng là tư thế này.

”Khuôn mặt Dạ Lưu Tô đỏ ửng, khí đó sao nghĩ rằng sẽ có ngày mình cam tâm tình nguyện nằm ở dưới người hắn chứ, đôi mắt nàng nhấp nháy:“Thực ra ta còn một lý tưởng.

”“Cái gì?”“Ta từng đọc một quyển sách của nhân loại, trong đó viết chuyện của nam nhân và nữ nhân, họ là duy nhất của nhau, bên nào chết rồi thì một bên khác không thể sống tiếp.

Ta rất hâm mộ, hi vọng cũng có thể có một người như vậy.

Nhưng ở trong Dạ Du Nhân sẽ không có thứ như tình cảm, xưa nay ta cũng không dám hy vọng xa vời, mãi đến tận khi gặp ngươi.

”Tuy Dạ Lưu Tô hơi ngượng ngùng nhưng rất thản nhiên, dáng vẻ mặc cho người hái.

Lòng Lý Thanh Sơn chấn động, nghe nàng nói ra hết tâm sự mà vô cùng cảm động, nhưng biểu hiện trên mặt Dạ Lưu Tô không khỏi làm hắn nhớ đến Hàn Quỳnh Chi.

Không biết nàng đã bế quan xong chưa? Không biết nàng đã đạt thành Trúc Cơ chưa? Không biết khi nào nàng mới trở về được.

Lý Thanh Sơn vươn mình nằm ở trên cỏ, nhìn bầu trời đầy sao mà tự lẩm bẩm:“Duy nhất.

”Sao đầy trời lập tức biến thành khuôn mặt của Hàn Quỳnh Chi mà hắn nhớ nhung, lòng bỗng thấy hổ thẹn.

Sự âu yếm hằng ngày của hắn đối với Dạ Lưu Ba chỉ là như sự cưng chiều của chủ nhân đối xử với sủng vật, huống hồ chưa thực sự làm ra cái gì nên không có gì hổ thẹn.

Mà giao hoan cùng Chu Hậu La Ti lại càng tràn ngập sự nguy hiểm và cảm xúc mãnh liệt khi liều lĩnh mạo hiểm, sống chết còn khó nói thì cũng chẳng có thời gian mà hổ thẹn.

Nhưng với Dạ Lưu Tô lại là tình yêu nam nữ chân chính, không thể trốn tránh được.

“Sao vậy?”Dạ Lưu Tô đứng lên, lấy làm lạ hỏi.

Lý Thanh Sơn ôm nàng vào ngực, lắc đầu cười nói:“Không có gì, chỉ là muốn đồng ý một chuyện nhưng không làm được.

”Cũng may không phải kiếp trước, bằng không thì sẽ là tội ác tày trời.

Ở thời đại này, ngay cả Hàn An Quân lạnh băng băng còn có một đống thê thiếp lớn, vì thế lời đồn đại nhảm nhí của hắn và Như Tâm bị truyền đi liên tục nhưng Hàn An Quân cũng không giết tới cửa, đuổi hắn rời khỏi núi Liên Nhạc.

So với chuyện này thì điều mà Lý Thanh Sơn càng không thể nào lựa chọn vận là thân phận yêu ma, đây mới thực sự là chuyện lớn, một khi xử lý không tốt thì tất sẽ hại người hại mình.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, xích phát bay lên.

Lý Thanh Sơn ngước nhìn sao trời, trong lúc hoảng hốt bỗng nhìn thấy khuôn mặt tức giận đùng đùng của Hàn Quỳnh Chi, hắn cười nhẹ, buông Dạ Lưu Tô ra rồi đứng dậy.

Hắn quay đầu nhìn về phía trời tây, chỉ thấy một đạo độn quang bay tới.

Lý Thanh Sơn tung người nhảy lên, bay vào giữa không trung, ngăn ở trước mặt Hoa Thừa Tán.

“Ngươi lại tới rồi.

” “Chúng ta đồng ý với điều kiện của ngươi, có thể Thuỷ Nguyệt Bàn cho ngươi, thế nhưng yêu cầu ngươi giao Lôi Cức kiếm ra trước đã.

” Hoa Thừa Tán có hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa mới nói xong liền thấy Lý Thanh Sơn giơ tay lên, ném lôi cức mộc kiếm ra.

“Ngươi không sợ chúng ta đổi ý sao?” Lý Thanh Sơn nói:“Trừ phi sau này các ngươi không có ý định rời khỏi Bách gia kinh viện.

” Hoa Thừa Tán khẽ thở dài, đây chính là hơi thở của sức mạnh tuyệt đối, sau đó hắn bèn lấy Thuỷ Nguyệt Bàn từ trong bách bảo nang ra.

Thuỷ Nguyệt Bàn phản chiếu ánh trăng trên bầu trời, phảng phất như một vầng trăng tròn rơi trên tay Hoa Thừa Tán, tản ra quang mang sáng ngời mà thuần khiết.

Trước mắt Lý Thanh Sơn sáng ngời, hắn cười nói: “Như vậy tốt biết bao, mọi người bình an vô sự, mỗi người dựa theo nhu cầu mà tự tu hành.

”Hắn nhận lấy Thuỷ Nguyệt Bàn xong bèn xoay người trở về đảo.

Hoa Thừa Tán đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không có cơ hội nói ra, nhưng lời nói của Lý Thanh Sơn cũng chính là mục tiêu của hắn, dễ dàng đạt được mục tiêu như vậy lại khiến hắn có chút buồn bã mất mát.

Lý Thanh Sơn trở lại đảo, Dạ Lưu Tô nhìn thấy Thuỷ Nguyệt Bàn trong tay hắn, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì đây? “ “Bảo bối của Bách gia kinh viện.

”Lý Thanh Sơn chăm chú nhìn Thuỷ Nguyệt Bàn trong tay, tâm thần không khỏi bị dẫn vào trong đó, phảng phất như tình nhân trong mộng không một mảnh vải đứng trước mặt, mang lại chút cảm giác không dời được ánh mắt.

Nguyên bản chỉ là suy nghĩ mới vừa hiện hữu, hiện tại xem ra cũng không chỉ đơn giản như vậy, khi Lý Thanh Sơn rót yêu khí vào trong đó, Linh Quy Yêu Đan trong cơ thể nảy sinh dị biến, tỏa ra một vầng quang hoa.

Lý Thanh Sơn đã luyện hóa không ít pháp khí linh khí, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Linh Quy Yêu Đan có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Tác dụng của Thuỷ Nguyệt Bàn này tuyệt đối không chỉ đơn giản là dùng để quan sát.

Dạ Lưu Tô nói: “Chủ nhân, nơi này thật sự quá trống rỗng, ta dẫn một ít tộc nhân tới đây, các nàng nhất định sẽ vui mừng lắm.

” Nghe thấy nàng xưng hô này, Lý Thanh Sơn hơi ngẩn ra, thấy Dạ Lưu Tô đã trở lại như thường, chỉ là trong mắt vẫn hàm chứa chút u oán, tựa như đang trách móc hắn chỉ chú ý đến Thuỷ Nguyệt Bàn.

Bình Luận (0)
Comment