Lý Thanh Sơn thu Thuỷ Nguyệt Bàn lại, nhéo nhéo má nàng: “Không ngờ là Lưu Tô ngươi cũng biết ghen cơ đấy.
” Dạ Lưu Tô cầm tay hắn, ánh mắt ôn nhu mà quan tâm: “Tu hành quan trọng hơn, ta biết, La Ti Chu hậu sẽ không từ bỏ ý đồ.
” “Ừm, vậy cũng tốt.
” Lý Thanh Sơn hơi gục mặt xuống, muốn thân mật một chút.
Có rất nhiều thời gian, nếu bị La Ti Chu hậu đánh bại, vậy thì tất cả mọi thứ không thể thực hiện được, cả giấc mơ đẹp của Dạ Lưu Tô cũng phải kết thúc sớm.
Một kẻ thất bại cùng lắm cũng chỉ có thể bảo toàn cái mạng nhỏ của mình.
Điểm chủ yếu và thứ yếu này vẫn phải phân cho rõ.
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng hôn lên môi Dạ Lưu Tô, đến cái hôn cuối, Dạ Lưu Tô lại chủ động ôm lấy hắn, hôn nồng nhiệt hẳn lên.
Dường như sau khi biểu lộ tâm ý, phần nhiệt tình mạnh dạn của nữ nhân Dạ Du nhân trong lòng nàng cũng hoàn toàn bộc phát, nhưng thực ra cũng không phải như thế.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, tuy rằng nàng không rõ rốt cuộc chuyện mà Lý Thanh Sơn đồng ý là gì, nhưng dựa vào bản năng của nữ nhân, nàng cảm giác được hắn đang nghĩ đến một nữ nhân khác.
Người phụ nữ đó là ai? Là Dạ Lưu Ba ư? Không thể nào, bởi vì nàng có thể cảm nhận được đó không phải vẻ cưng chiều của chủ nhân dành cho sủng vật, mà là tình cảm của một nam nhân với một nữ nhân, mà thứ tình cảm này còn sâu sắc hơn hẳn với bản thân.
Trong lòng nàng có chút không cam tâm, tuy rằng biết rõ bản thân không thể độc chiếm hắn, nhưng nàng đã hạ quyết tâm phải chiếm được một vị trí nào đó trong lòng hắn, nàng tự tin Dạ Lưu Tô nàng đây không hề thua kém bất kỳ nữ nhân nào hết.
Lý Thanh Sơn không hề đoán được trong thời gian ngắn vậy mà trong đầu Dạ Lưu Tô có vô vàn suy nghĩ xoay chuyển.
Chỉ có thể nói rằng một khi nữ nhân động tâm tình ái thì tư duy sẽ lập tức nhanh nhẹn gấp mười lần.
Hôn hít một phen nồng nhiệt, dục niệm của Lý Thanh Sơn cũng bị gợi lên lần nữa, một tay vuốt ve cặp mông đầy dặn lại đàn hồi của nàng, tay kia thì đặt lên trước ngực nàng, hắc giáp cứng rắn kia đương nhiên ngăn không được hắn, nhẹ nhàng bắn ra, lập tức bị đánh cho tan nát tả tơi.
Bộ ngực cao ngất của nàng nảy ra, mặc dù không đầy đặn như Dạ Lưu Ba nhưng nửa người trên lại có một vẻ đẹp như được tạc.
Đương định làm chút gì đó thì Dạ Lưu Tô lại mạnh mẽ đẩy hắn ra, lúc rời môi, Dạ Lưu Tô còn dùng sức cắn lên môi hắn một cái, tựa như muốn lưu lại ấn ký nào đó của riêng mình.
Nàng khẽ vươn tay ra một cái áo choàng màu đen lập tức phủ lên trên người, che khuất da thịt, không để lộ ra chút nào hết, nàng khom người nói:“Chủ nhân, thuộc hạ cáo lui, mong ngài tu hành chuyên chú.
” Lý Thanh Sơn xoa xoa đầu, lần đầu tiên thấy được một loại cảm xúc như ‘oán hận’ từ trong mắt nàng, nhìn Dạ Lưu Tô biến mất khỏi hồ nước, hắn sờ sờ vết răng trên môi rồi lắc đầu, vẫn không nên đoán tâm tư của nữ nhân thì tốt hơn.
Chung quy hắn cũng không phải Hoa Thừa Tán, là một si tình lang đặt chữ ‘tình’ lên hàng đầu.
Tuy rằng cũng từng yêu Cố Nhạn Ảnh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chưa từng nhớ mãi không quên, tương tư không thoát ra được.
Có thể nhiều năm sau, khi nói ra cảnh tượng động tâm từ cái nhìn đầu tiên khi trước cũng cảm thấy không quá ngạc nhiên.
Thậm chí đến việc Cố Nhạn Ảnh đồng ý hay không đồng ý cũng không còn quan trọng nữa.
Tuy rằng hắn cũng từng có suy nghĩ theo đuổi một tình yêu chân thành gì đó, nhưng sau một hồi triền miên với Hàn Quỳnh Chi thì đã tiêu hao hết tình cảm đời này rồi.
Nhưng nói lại từ đầu thì hắn chưa bao giờ có ý định gửi gắm ý nghĩa cuộc sống của mình lên một hoặc mấy nữa nhân kia.
Đương nhiên tình cảm nam nữ cũng rất quan trọng, đại khái có thể sánh ngang với khát vọng chiến đấu hay truy cầu lực lượng của hắn.
Nhưng để so với giấc mộng trên chín tầng trời, so với lời hứa hẹn với Ngưu ca thì còn kém xa.
Trong mắt phụ nữ, đàn ông luôn có vẻ có chút vô tình, đó là bởi vì, thế giới của nam nhân luôn mênh mông vô cùng, nhưng lại không thể lớn hơn dã tâm trong lòng bọn họ.
Bắc phong kêu gọi các chiến binh, rời khỏi ngôi nhà ấm áp, chạy về phía biển cả vô biên, ngay cả chính họ cũng không thể ngăn cản.
Thứ hiển hiện trong cuộc phiêu lưu và theo đuổi không hồi kết này chính là ý nghĩa của cuộc sống.
Lý Thanh Sơn lấy lại tinh thần, bài trừ tạp niệm, cũng đi vào trong hồ Nguyệt Đình, chuẩn bị nghiên cứu Thuỷ Nguyệt Bàn này một chút, xem có thể khiến cho thực lực của mình thăng cao một bậc hay không.
Trong vùng nước sâu, Lý Thanh Sơn chăm chú nhìn Thuỷ Nguyệt Bàn trong tay, tuy rằng yêu khí tràn ngập, khi rót vào trong đó lập tức có thể cảm nhận được tàn dư ấn ký do Liễu Trường Khanh lưu lại.
Chẳng mất bao lâu hắn đã có thể loại bỏ nó, thế nhưng trong quá trình này hắn phát hiện ra một chuyện, dường như Liễu Trường Khanh cũng không có biện pháp để hoàn toàn luyện hoá Thuỷ Nguyệt Bàn này.
Mà ở bên kia, khi Hoa Thừa Tán trở lại Bách Gia kinh viện, Lôi Cức Mộc Kiếm trong tay gần như bị Chu Thông cướp lấy, bộ dáng vuốt ve thân kiếm giống như âu yếm với tình nhân xa cách đã lâu.