Mà Liễu Trường Khanh thì như mới mất cha mất mẹ, hắn hỏi Hoa Thừa Tán: “Thuỷ Nguyệt Bàn đã giao cho hắn rồi sao? “ “Đúng vậy.
” Liễu Trường Khanh nặng nề thở dài sau lại có chút tức giận: “Thuỷ Nguyệt Bàn kia là đồ vật cổ tu sĩ để lại, chỉ dựa vào một tên yêu ma như hắn thì đừng mong luyện hoá được dễ dàng như vậy.
” “Chỉ hy vọng là như vậy!”Lý Thanh Sơn đã bắt đầu luyện hóa Thuỷ Nguyệt Bàn, hắn lập tức cảm giác được trong Thuỷ Nguyệt Bàn ẩn chứa một cỗ lực lượng kinh người, đây chẳng lẽ là một kiện pháp bảo trong truyền thuyết? Lý Thanh Sơn lắc đầu, không thể nào, Kim Đan tu sĩ có thể dùng được pháp bảo cũng không nhiều.
Không biết có phải là do Linh Quy Biến hay không, hay là do Lý Thanh Sơn cùng Thuỷ Nguyệt Bàn thật sự có duyên, trong quá trình luyện hóa, ngoại trừ việc hao phí nhiều thời gian ra, thì không hề gặp phải vấn đề gì giống như mong đợi của Liễu Trường Khanh, hắn ung dung hoàn toàn luyện hoá Thuỷ Nguyệt Bàn, giải trừ phần công dụng không thể phát huy được của Liễu Trường Khanh.
“Thì ra là vậy, quả nhiên là bảo bối tốt, bảo bối tốt!”Lý Thanh Sơn thầm mừng rỡ, hắn suy nghĩ, nếu dùng Thuỷ Nguyệt Bàn này thi triển thần thông kính hoa thủy nguyệt thì không biết có hiệu quả đặc biệt nào hay không.
Trong núi Vô Giáp lạnh không biết năm tháng.
Nháy mắt thu đi đông đến, trên hồ Nguyệt Đình lộ ra khung cảnh tuyết phủ trắng xoá.
Dạ Lưu Tô đã chuyển một số Dạ Du Nhân đến hồ Nguyệt Đình để bắt đầu một cuộc sống mới.
Mà Lý Thanh Sơn thì không ngừng phát huy, dùng hết khả năng luyện hóa thủy mạch, mỗi lần luyện hóa một dòng sông như vậy, hắn lại có thêm một phần lực lượng, một phần chắc chắn.
Ngày hôm đó, Lý Thanh Sơn đang đi xuyên qua lòng đất sâu thẳm, hắn theo một dòng sông ngầm khác đi tới lãnh địa của yêu tướng khác, vị yêu tướng kia cảm giác được yêu khí của hắn bèn trốn đi thật xa, căn bản không dám đối mặt với hắn.
Đúng lúc này, Lý Thanh Sơn khẽ động, một sợi tơ nhện sáng như tuyết bỗng nhiên bắn ra từ dưới lòng đất xuyên qua cổ hắn.
Cơ thể của Lý Thanh Sơn đã rời đi, thứ bị xuyên thấu chỉ là một tàn ảnh do hắn để lại mà thôi.
Tơ nhện rung động, giọng nói của La Ti Chu hậu truyền đến: “Bắc Nguyệt, chịu chết đi! “ Lý Thanh Sơn mỉm cười, đang muốn đồng ý, tái diễn một hồi một mình xông vào doanh trại địch.
Linh Quy Yêu Đan đột nhiên truyền đến cảnh cáo cực kỳ nghiêm khắc, vậy mà còn mãnh liệt hơn cả lần trước.
Lý Thanh Sơn nhướng mày, điều này không thể nào, lực lượng hiện tại của hắn so với lần trước mạo hiểm đi dự hội nghị đâu chỉ mạnh gấp mười lần.
Hơn nữa còn có thêm mấy con át chủ bài, nguyện lực trong Đại Diễn Thần Phù còn có thể sử dụng được bảy phần.
Mà dựa vào tốc độ của Phong Thần vũ dực, cho dù hắn không đánh, muốn chạy trốn cũng là chuyện dễ dàng.
Trong khi có nhiều điều kiện xem như có lợi như vậy lại còn có thể tồn tại nguy hiểm lớn như vậy! Nhưng rõ ràng Linh Quy Yêu Đan nói cho hắn biết rằng lần này nghênh chiến với Chu hậu sẽ là một trong những lần nguy hiểm nhất trong đời hắn.
“Ha ha, nương nó ơi, ngươi quá chậm, chờ ta làm xong chút việc này tự khắc sẽ đi.
” Lý Thanh Sơn cố ý chờ sau khi Tiểu An luyện xong huyết hải phiên rồi xuất quan mới xuống lại lòng đất, vì thế lại càng thêm chắc chắn.
Lực lượng hiện tại của hắn không có khả năng đột phá Hổ Ma ngũ trọng, cũng không tồn tại khả năng vào trận bộc phát, có mạo hiểm thêm nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Ta muốn ngươi đến luôn bây giờ!”“Bây giờ? Ngươi để cho ta đợi ngươi lâu như vậy, ngươi cũng phải đợi ra một thời gian đi thôi!” “Được, ta cho ngươi thời gian một tháng.
” Giọng nói của La Ti Chu hậu bình tĩnh lại.
Ngược lại Lý Thanh Sơn lại càng thêm cảnh giác, La Ti Chu hậu sẽ nhượng bộ như vậy sao, rõ ràng là sợ dọa hắn chạy mất, nói cách khác, nàng thật sự ăn chắc có thể giết được hắn.
Tiểu An đã có chuẩn bị từ sớm, nàng chỉ tay vào bách bảo nang, một cỗ thi thể Dạ Du nhân bay ra dung nhập vào trong tam muội bạch cốt hỏa.
Đó chính là chủ mẫu của Bức Ảnh tộc - Dạ Lai Hương bị một chiêu của Lý Thanh Sơn đánh chết.
Biểu cảm của nàng vẫn duy trì vẻ kinh hãi khi bị giết, bị Tam Muội Bạch Cốt Hỏa Diễm thiêu đốt thì nhanh chóng vặn vẹo, dung nhập vào trong đó, hỏa diễm càng mãnh liệt, chỉ còn lại một bộ xương trắng, lại tan ra thành một giọt cốt dịch, nhỏ xuống huyết hải phiên.
Sau đó càng có thêm nhiều thi thể nối gót theo sau, từng bộ từng bộ bay vào trong Tam Muội Bạch Cốt Hỏa.
Cứ vậy không biết đã vứt vào biết bao nhiêu thi thể, cũng không biết qua bao lâu.
Một bộ xương thô to khúc khuỷu rõ ràng xuyên qua Huyết Hải phiên.
Nó giống như một khúc xương sống nhưng lại phân ra hơn mười cái xương trắng tương đối mảnh khảnh, lại giống như xương sườn, mở huyết hải phiên ra.
Mà ở trên đỉnh xương sống lại là một cái đầu lâu dữ tợn, dùng cái miệng đầy răng sắc nhọn nghiến chặt lấy huyết hải phiên.
Thoạt nhìn, giống như là nửa bộ xương người, giang hai tay ra, tách xương sườn ra, hoàn toàn dung hợp thành một thể với Huyết Hải phiên, xương sống vẫn kéo dài xuống phía dưới, kéo thẳng đến trong tay Tiểu An.
Đã có cột cờ rồi nhưng vẫn còn thiếu cái gì đó.