Đuôi ngón tay phải của Tiểu An bỗng nhiên đứt ra, xương cốt huyết nhục đều dung nhập vào huyết hải phiên.
Trên cột cờ lập tức nhuộm một lớp óng ánh mà huyết sắc của cờ cũng trở nên càng thêm tươi đẹp.
Tam Muội Bạch Cốt Hỏa hừng hừng bừng cháy, điên cuồng tràn vào trong đầu lâu trên đỉnh Huyết Hải phiên, trong hốc mắt chợt có thêm hai ngọn lửa bừng sáng.
Tiểu An lại vung tay lên, phun ra một làn khói xanh như là bóng dáng, là hồn phách huyết ảnh đương kêu rên, chúng vừa chìm vào trong biển máu cuồn cuộn lập tức tan vào.
Huyết Hải Phiên thành công rồi! Tiểu An thu hồi huyết hải phiên.
Một bước bước ra khỏi động phủ, lấy ra Lưu Ly Ẩn Thân Kính để che giấu thân hình, nàng phá không mà đi hướng về phía Hồ Nguyệt Đình.
Trên hồ Nguyệt Đình, màn đêm buông xuống, các ngư dân bên hồ nhao nhao thu lưới trở về.
Cuộc sống của họ cũng không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì, ngược lại họ phát hiện ra, từ sau khi Nguyệt Đình Hồ Thần giáng lâm, sóng gió nổi lên trên mặt hồ này đã ít đi rất nhiều.
Vốn là có đám tôm cá thủy quái làm loạn nhưng giờ cũng không thấy bóng dáng nữa, thế nên trong lòng mọi người lại càng thêm sùng kính vị Thần hồ Nguyệt Đình này, đã có nhiều ngư dân thờ thần hồ trên thuyền.
Mà ở Nguyệt Đình Thủy Phủ giữa hồ lại như mới tỉnh dậy sau cơn mê.
Dạ Du Nhân túm năm tụm ba đi ra khỏi nơi cư trú.
Cả nam lẫn nữ thoải mái kết bạn giao du, cười nói tự nhiên, thỉnh thoảng ngước lên nhìn sao sáng trên đỉnh đầu, trên mặt lại toát ra vẻ mặt thán phục cùng say mê.
Hòn đảo này có diện tích cực kỳ rộng lớn, chứa hàng vạn Dạ Du Nhân cũng không thành vấn đề gì.
Dạ Lưu Tô sau khi hoàn thành đại nghiệp thống nhất thì không ngừng tiến hành di chuyển.
Ám ảnh chết chóc đã từng bao phủ lất toàn bộ Dạ Du Nhân tộc giờ đã không còn tồn tại, Dạ Lưu Tô thiết lập luật pháp và trật tự ở nơi đây, mọi người không còn phải nắm chặt vũ khí, phòng bị có thể ám sát và đánh lén bất cứ lúc nào.
“So với nơi ta lớn lên, nơi này quả thực giống như trong mộng vậy!” Có hai bóng dáng đang đứng trên một gác mái tinh xảo có thế dựa vào núi, Dạ Lưu Ba nhìn một đám hài tử đang vui đùa, nói với Dạ Lưu Tô bên cạnh: “Tỷ tỷ, cuối cùng nguyện vọng của tỷ cũng thành hiện thực rồi.
” Khóe môi Dạ Lưu Tô hơi nhếch lên, nhưng lập tức bị ưu dung bao trùm, nàng nhìn về phía trung tâm đảo, nơi đó có một vùng nội hồ nho nhỏ, là nơi liên kết giữa lòng đất là hồ Nguyệt Đình.
Xung quanh hồ nhỏ là cấm địa mà bất kỳ Dạ Du Nhân nào cũng không thể đặt chân đến, kể cả nàng, nếu không có việc quan trọng cũng sẽ không thể tùy ý quấy rầy, bởi vì đó là nơi Lý Thanh Sơn tu hành.
“Ngươi đang lo lắng về chủ nhân sao? Yên tâm đi, chủ nhân nhất định sẽ không thua!”Dạ Lưu Ba tràn ngập tự tin nói.
“Ngươi đúng là!”Dạ Lưu Tô cười thở dài một tiếng, nàng xoa đầu Dạ Lưu Ba: “Đúng là sủng vật ngoan ngoãn của hắn.
“ Dạ Lưu Ba không nghe theo mà nói: “Ngay cả tỷ tỷ tỷ cũng nói như vậy!”“Ta đang hâm mộ ngươi mà!”Dạ Lưu Tô thầm thở dài, nàng đã phó thác hết thảy cho hắn mà không giữ lại chút gì, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, vô ưu vô lự, nàng lại có thêm rất nhiều nhu cầu khó thực hiện giống như lý tưởng của nàng vậy.
Rốt cuộc vẫn là do xuất thân khác biệt của hai người, Dạ Lưu Tô xuất thân cao quý có nhiều hậu đãi, thiên phú cực tốt mới có thể có lý tưởng mà Dạ Du Nhân bình thường không có, mới có thể tiếp xúc với sách của nhân loại, mới có tình yêu như nữ tử nhân loại.
Mà Dạ Lưu Ba lại phải lăn lộn trong Hắc Dật thành, tương đương với khu ổ chuột của nhân loại, tâm tư cũng đơn giản thực tế hơn nhiều, có thể đạt được sủng ái này là cảm thấy mỹ mãn rồi.
Dạ Lưu Tô bỗng nhiên rùng mình, cảm giác được pháp trận bị người tác động, nàng ngửa đầu nhìn lại, một bóng trắng xuyên qua pháp trận phá không mà đến, bóng trắng lướt qua lầu các, đáp vào trong hồ nhỏ giữa đảo.
Tốc độ của bóng trắng cực nhanh, thậm chí ngay cả Dạ Lưu Tô cũng không thấy rõ đó là cái gì, hơn nữa không có để lộ chút khí tức nào, ngay cả là người hay là yêu cũng không phân biệt được.
Mà phần lớn Dạ Du Nhân trên đảo căn bản không có cảm giác gì về chuyện này.
Quyền khống chế hạch tâm của pháp trận đương nhiên là ở trong tay Lý Thanh Sơn, mà Dạ Lưu Tô cùng Dạ Lưu Ba cũng được hắn giao cho một phần quyền hạn, bất luận là người hay yêu đều không thể dễ dàng xuyên qua pháp trận.
“Nói như vậy, bóng trắng kia là do hắn cho vào!” Dạ Lưu Tô xoay người xuống lầu, dáng người ưu nhã nhanh nhẹn tựa như cá chép nhảy ngược, dung nhập vào trong bóng tối, làm dệp dềnh gợi ra từng gợn sóng đen.
Dạ Lưu Ba kêu lên: “Tỷ tỷ, không phải nói chủ nhân không cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy sao.
” Dạ Lưu Tô dường như không nghe thấy, nàng không thể khống chế khát vọng muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ của hắn trong lòng mình.
“Ta còn tưởng ngươi không đến kịp cơ đấy!”Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi ở lòng hồ, Thuỷ Nguyệt Bàn đặt ở trên đầu gối của hắn, bỗng nhiên cảm giác được pháp trận dị động, trên mặt hắn lộ ra một chút vui mừng.
Trong nháy mắt, Tiểu An đã đi tới trước mặt hắn.
Nàng lại hóa thành bộ dáng bạch cốt, thế nhưng nàng hiện tại đã có thể tự do chuyển hoá ở giữa Chu Nhan cùng Bạch Cốt, cũng không cần phải phiền phức luyện hoá thân thể thêm lần nữa.