Tiểu An không nói gì, chỉ tiến lên rúc vào lòng hắn, khoe khoang lắc lắc Huyết Hải phiên nho nhỏ trong tay.
Sao nàng có thể không đến được, lần trước trong thời khắc sinh tử của hắn, nàng lại không thể ở bên cạnh hắn, trong lòng liền tràn ngập tiếc nuối.
Nàng vẫn kiên trì tu hành, không phải là để làm bạn hắn bên cạnh, mà là giúp hắn đi tới Cửu Thiên, nếu không thân này còn có ý nghĩa gì nữa.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu An, báo động của Linh Quy Yêu Đan trong cơ thể Lý Thanh Sơn lập tức yếu bớt, quan trọng hơn là, tâm của hắn yên ổn lại.
Từ đầu đến giờ, bọn họ cùng nhau vượt qua bao nhiêu cửa ải sinh tử.
Có nàng ở một bên vượt trận, bất luận gặp phải nguy hiểm như thế nào hắn cũng tự tin là có thể thoát thân.
Vì thế khi Dạ Lưu Tô đi tới bên hồ bèn nhìn thấy Bắc Nguyệt tuấn mỹ vô đúc ôm một cỗ bạch cốt mảnh khảnh trong suốt vào trong lòng, gương mặt mày của hắn ánh lên sự thoải mái nhẹ nhàng mà nàng chưa từng thấy qua, trong xích mâu lộ ra vẻ ôn nhu mà không thể dùng lời để biểu đạt, đó là ánh mắt thuần túy không có bất kỳ tạp niệm nào.
Dưới hình ảnh phản chiếu của sóng nước yên ả, hình thành một loại cảnh tượng có chút quỷ dị, tản mát ra khí tràng quái dị vô hình.
Dạ Lưu Tô không khỏi sinh ra một loại cảm giác như vậy, trên đời này, không có giá trị của thứ nào có thể vượt qua sự trân quý của hắn đối với bộ xương trắng trong ngực, cũng không có ai có thể chen vào giữa bọn họ.
“Lưu Tô, ngươi làm gì ở đó?” Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn về phía một bụi cây ven hồ.
“A, không có, ta lo lắng cho chủ nhân cho nên tới đây xem một chút.
” Dạ Lưu Tô đi ra khỏi bóng tối, trông thấy bộ bạch cốt trong ngực hắn quay đầu lại, hốc mắt thiêu đốt, ngọn lửa màu trắng nhạt gần như trong suốt nhẹ nhàng nhìn lướt qua nàng.
Trong lòng nàng run lên, lập tức cúi đầu, nàng không phải tiểu cô nương chưa trải chuyện đời, ở thế giới dưới lòng đất, nàng đã gặp qua không biết bao cảnh tượng tàn nhẫn đáng sợ, nhưng trong khoảnh khắc chạm mắt với bộ bạch cốt kia, nàng lại cảm thấy một nỗi kinh hoàng khó đề tên ập vào đầu.
Nhưng cùng lúc đó lại có một loại cảm giác thánh khiết quỷ bí.
“Ôi, phó thủ lĩnh!” Băng oa Tiểu Lam nhảy ra khỏi nước.
Phó thủ lĩnh? Dạ Lưu Tô chợt nhớ tới, đây không phải là bộ khô lâu ở cạnh hắn trong lần đầu tiên hắn đến lòng đất khi trước hay sao? Quái lạ, sao mình lại không nhớ ra.
“Đã đến lúc!”Lý Thanh Sơn nói bèn xong đứng dậy, bước qua mặt hồ yên tĩnh, Tiểu An vẫn giống như trước kia ngồi trên vai trái của hắn, cánh tay phải ôm lấy đầu hắn.
Đó là một sự kết hợp kỳ lạ, nhưng trong lúc hành tẩu lại tạo ra một sự phối hợp hoàn hảo, cứ như trời sinh vậy.
“Ngoan ngoãn trông nhà, chờ ta trở về.
” Lý Thanh Sơn mỉm cười, nói xong câu đó, Phong Thần Vũ Dực phía sau đột nhiên tung ra, trong phút chốc đã biến mất tại chỗ.
Một lát sau mới có cuồng phong trải mặt khiến mái tóc dài của Dạ Lưu Tô phất lên, đảo mắt nhìn lại đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
“Tỷ tỷ, đó rốt cuộc là thứ gì vậy?” Dạ Lưu Ba vội vàng chạy tới, cũng nhìn thấy Tiểu An trên vai Lý Thanh Sơn.
“Ta cũng không biết, ngươi nên hỏi là đó là ai? Tất cả những gì ta biết là, người đó quan trọng với hắn như việc hắn quan trọng với ngươi vậy.
”Dạ Lưu Tô nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt phức tạp.
Lý Thanh Sơn cũng không có bay lên bầu trời mà giống như một tia chớp quanh co, chuyển biến vài lần, vòng qua kiến trúc cùng đám người chắn trên đường, lao về phía dòng sông ẩn trong hồ Nguyệt Đình.
Lực khống chế Phong Thần vũ dực của hắn ngày càng mạnh mẽ, thứ nhất là dần dần quen thuộc với lực lượng của Hổ Ma tứ trọng, quan trọng hơn chính là hắn ngày càng lĩnh ngộ sâu sắc “Linh Quy Biến”, tâm niệm nhập vi, tất cả thiên phú thần thông của hắn thi triển đều trở nên càng thêm tinh tế.
Một chiêu này gia tốc Phong Thần Vũ Dực chỉ trong nháy mắt, sẽ càng thêm thực dụng, cũng là một trong những con át chủ bài quyết định giành được thắng lợi trong trận chiến này, hoặc là năng lực mạnh nhất dùng để chạy trốn.
Băng qua dòng sông ngầm sâu thẳm, dọc theo thuỷ đạo lần đầu tiên dẫn đến Chu Võng thành, đi thẳng đến cuối, dòng sông hóa thành thác nước phiêu tán.
Lý Thanh Sơn trước tiên đảo mắt nhìn một lượt, hắn lập tức trông thấy La Ti Chu hậu, nàng đang đứng sừng sững trên một tòa tháp nhọn - đỉnh của Chu Võng thành.
La Ti Chu hậu mặc một chiếc váy dài màu đỏ như lễ phục dạ hội, một bộ quần áo màu đen phảng phất như quần bó sát bao bọc thân hình của nàng, nhưng rõ ràng phác ra từng đường cong động lòng người, không chê vào đâu được.
Lý Thanh Sơn lần nữa thưởng thức vóc dáng của nàng một chút:“Đây chính là con át chủ bài mà nàng đã dành hơn nửa năm để chuẩn bị cho mình sao? Tạo ra một chiếc váy bó sát gợi cảm?”Không, chắc chắn không chỉ vậy.
Bất luận bộ y phục này có lực phòng ngự mạnh cỡ nào cũng không thể khiến cho Linh Quy sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như vậy.
Chắc chắn vẫn còn gì đó nữa?