Đại Thế Giới - Nhan Lương Vũ

Chương 56

Sau chuyến du thuyền là một loạt hoạt động kế tiếp, đến khi đảo Môn Nặc lại chìm vào đêm tối, các sinh viên Đại học số 4 mới hoàn tất lịch trình và quay trở lại khách sạn.

Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên cuối cùng cũng có thể đóng cửa lại mà trò chuyện cho đàng hoàng. Dù tên kia chỉ xuất hiện một chốc trên tàu, nhưng đủ khiến cả hai thấp thỏm cả ngày.

Không phải do tâm lý yếu, mà là do hành vi của con trăn lưới kia quá khó hiểu.

“Lão Nhiếp,” Tông Tiểu Nam đè Bắc Cực lên chiếc ghế nhung đỏ trong phòng, trịnh trọng, “tôi hỏi cậu chuyện này.”

Nhiếp Băng Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Chim Cánh Cụt, chưa cần nghe câu hỏi đã đáp luôn: “Tên đó hôm nay trên tàu nói những lời kia, cộng với phản ứng khi tụi mình nhắc đến Tạ Tư Mang, rõ ràng là đang tự thú.”

“Phải không? Cậu cũng thấy vậy đúng không?” Tông Tiểu Nam cả ngày suy nghĩ đến phát điên mà vẫn không hiểu nổi, “Tôi cứ nghĩ mãi không ra rốt cuộc hắn muốn làm gì. Nếu thật sự định làm chuyện xấu, nói ra những điều đó chỉ càng khiến bọn mình nghi ngờ và đề phòng hắn hơn, chẳng có lợi gì cả.”

Nhiếp Băng Nguyên hỏi: “Hồi trước ở Đại học số 4, lần hắn hẹn riêng cậu nói chuyện, cũng là kiểu này à?”

“Cũng na ná, nhưng chưa sâu như lần này. Chuyện mẹ hắn tớ cũng mới nghe lần đầu hôm nay,” Tông Tiểu Nam tựa vào bàn, trầm ngâm, “Cậu nghĩ hắn nói thật không?”

“Phần nào?”

“Chuyện mẹ hắn ấy.”

“Không biết,” Nhiếp Băng Nguyên đáp, “nhưng có một điều tớ chắc chắn, hắn kể mấy chuyện đó là để lấy lòng tin, muốn kéo cậu vào phe hắn.”

“Là kéo cả hai ta,” Tông Tiểu Nam liếc bạn trai mình một cái, “nói cứ như cậu không có mặt trên tàu vậy.”

“Tôi chỉ là đồ khuyến mãi thôi,” Nhiếp Băng Nguyên nhìn thấu rõ mọi chuyện, “chứ không thì lần trước ở Đại học số 4, hắn đã chẳng lựa lúc tôi không có mặt để ‘tâm sự’ với cậu. Sau đó khi tôi cảnh cáo riêng, hắn cũng đâu có ý định lôi kéo gì. Đơn giản là vì lần trước tôi đã cảnh cáo hắn rồi, hắn biết hai đứa mình không tách rời, làm gì cũng đi chung, nên lần này mới…”

“Cảnh cáo gì cơ?” Tông Tiểu Nam ngạc nhiên.

“…Không quan trọng, cậu tin tôi là được.”

Ngoài trời đêm tối đen như mực, biển và trời hòa vào một khối không đường biên, cũng chẳng trăng sao.

Thứ khiến hai người thật sự bối rối không phải là việc con trăn muốn kéo một người hay hai người, mà là: rốt cuộc họ có giá trị gì đến mức khiến một người giàu như vậy phải hao tâm tổn sức, hết lần này đến lần khác tìm cơ hội để “nói chuyện riêng”.

Tiếng chuông báo thức cắt ngang dòng suy nghĩ của cả hai.

Hôm nay là thứ Sáu, đến giờ gọi “điện thoại đá”.

Tông Tiểu Nam nhanh chóng ngồi xuống giường, tạm gác mọi suy nghĩ, tập trung khơi dậy sức mạnh dã thú.

Bộ lông tai màu cam tươi dần hiện ra, mặt dây chuyền đá dưới cổ cũng phát sáng trắng dịu.

“Hổ con, Sói xám, Gấu trắng trắng, Chim cánh cụt cụt—” Cáo nhỏ hoạt bát đúng hẹn lên sóng, chỉ với giọng nói thôi cũng khiến cả nhóm cảm thấy như được một đám lông xù đỏ rực ôm chầm lấy.

Đã chấp nhận biệt danh, thậm chí bắt đầu thấy “Hổ con” cũng dễ thương phết—Vương Dã: “Có mặt.”

“Cáo nhỏ, sao lúc nào cậu cũng tràn đầy năng lượng thế.” Sói xám Lâm Vụ ngáp dài, đầy ngưỡng mộ. Dù Môn Nặc vẫn là đêm thứ Sáu, nhưng ở Bắc Kinh thì trời đã sáng thứ Bảy rồi.

“Bọn tôi cũng đang nghe.” Tông Tiểu Nam lên tiếng, đáp lại tiếng gọi của Cáo nhỏ.

“Nhanh kể đi, chuyến tham quan ‘Phòng Châu’ thế nào?” Hồ Linh Dự không kìm được tò mò suốt cả tuần rồi.

Nhưng với Nam Cực và Bắc Cực hiện tại, “Phòng Châu” sớm đã không còn là trọng điểm.

Nhiếp Băng Nguyên: “Bọn tôi gặp lại Austin rồi.”

Cáo nhỏ đột ngột im lặng, rõ ràng cần thời gian chuyển kênh từ “hẹn hò với bạn bè” sang “thuyết âm mưu của kẻ phản diện”.

“Tại sao Austin lại xuất hiện ở đảo Môn Nặc,” Lộ Kỳ lập tức chuyển hướng phân tích cực kỳ trơn tru, “các cậu vô tình gặp hắn, hay hắn chủ đích tiếp cận lại?”

“Austin…” bên này Sói Rừng và Hổ Đông Bắc vẫn còn mơ hồ, một lúc sau mới nhớ ra, “Cái gã từng tài trợ cho trường các cậu á?”

Khi gã lai kia tiếp cận Nam Bắc Cực ở Đại học số 4, đúng lúc Lâm Vụ và Vương Dã đang bị “mất kết nối” để đi phá án, hoàn toàn lỡ nhịp. Vụ trăn lưới kia, họ chỉ được nghe lại qua lời kể của bốn người còn lại.

“Giờ thì chưa rõ vì sao hắn có mặt ở đảo Môn Nặc, nhưng—” mọi chuyện khác có thể từ từ bàn tiếp, chỉ có một việc Tông Tiểu Nam phải nói ngay, “Tôi và lão Nhiếp đều cảm thấy, cuốn sổ tay của Tạ Tư Mang rất có thể đang nằm trong tay hắn.”

Năm chữ “sổ tay Tạ Tư Mang” khiến cả Cáo nhỏ lẫn Lộc Hoa Mai bên kia đồng loạt im lặng, đến cả Sói và Hổ vốn đang thong thả cũng lập tức nghiêm túc.

Lộ Kỳ: “Sao lại nghĩ sổ tay ở chỗ hắn? Có manh mối gì à?”

Tông Tiểu Nam: “Hôm nay lúc tham quan ‘Phòng Châu’, hắn có mặt ở đó, sau đó còn lên du thuyền với bọn tôi, lại nói về những lý thuyết của mình.”

“Lần này nói rõ ràng hơn hẳn, ý tưởng và lập trường của hắn rất giống với Thần thú hóa.” Nhiếp Băng Nguyên vừa nói vừa rời khỏi ghế, định đến ngồi cùng Tông Tiểu Nam trên giường.

Nhưng vừa bước một bước, tiếng sóng biển bên ngoài đột nhiên vang lên dữ dội, như có cơn gió lớn thổi bay mặt nước, tạo nên sóng thần cuồn cuộn.

Tông Tiểu Nam cũng nghe thấy, lập tức đứng dậy, cả hai cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồ Linh Dự: “Giống Thần thú hóa á?”

Vương Dã: “Có tiền mà không làm chuyện gì hữu ích, cứ toàn bày mấy trò vớ vẩn.”

Lộ Kỳ: “Giống ở điểm nào, nói cụ thể xem.”

Lâm Vụ: “…Tiểu Nam? Gấu Bắc Cực?”

Không ai trả lời.

Năm 2150, Nam Cực và Bắc Cực đã bước ra khỏi ban công phòng khách sạn, đứng trong làn gió biển lạnh buốt mằn mặn, không thể tin nổi mà nhìn ra mặt biển dưới bầu trời đêm.

Một con gấu nâu khổng lồ đang chạy băng băng trên mặt biển, sóng sâu mấy chục mét gần bờ chỉ ngập đến chân nó. Lưng nó rộng như đảo, nhấp nhô mạnh mẽ theo từng bước chạy, như quái vật màu nâu từ đáy biển trồi lên, cuốn theo sóng gió gào thét.

“Có chuyện gì thế? Nói gì đi chứ!” Vương Dã linh cảm chẳng lành, giọng có phần gấp gáp.

“Biến dị khổng lồ…” Tông Tiểu Nam khó khăn thốt ra.

Không nghi ngờ gì nữa, thứ họ nhìn thấy chính là loại quái vật từng đại chiến với con tắc kè đêm hôm đó.

Không, còn to hơn.

“M* nó, mau ra đây mà xem—”

“Chuyện gì vậy trời—”

Ngày càng nhiều sinh viên nghe thấy động tĩnh, đổ ra ban công.

Con gấu nâu khổng lồ đã áp sát bãi biển, thân hình khủng khiếp lộ rõ hoàn toàn, làn sóng biển tràn vào đánh tan ghế nằm và dù che nắng đặt sẵn trên bãi cát, lộn xộn ngổn ngang.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chạy mau——” Nhiếp Băng Nguyên hét lớn về phía những ban công xung quanh.

Sinh viên nông nghiệp còn đang ngơ ngác, nhưng sinh viên Đại học số 4 thì hiểu ngay, đcm, đây chẳng phải phiên bản Nam bán cầu của con tắc kè khổng lồ sao!

“Là gấu nâu bị biến dị khổng lồ,” Tông Tiểu Nam nhanh chóng quay lại phòng, báo ngắn gọn với nhóm bạn bên kia, “Nó có thể sẽ tấn công khách sạn, nói sau nhé, bọn tôi phải tìm giáo viên tổ chức sơ tán đã!”

Vừa dứt lời, ngoài hành lang đã vang lên loạt tiếng gõ cửa gấp gáp từng phòng, kèm theo tiếng hét hối hả của thầy Long Tại Thiên: “Sơ tán khẩn cấp! Tất cả sinh viên lập tức rời khỏi tòa nhà——”

Hành động của các giáo viên nhanh hơn cả dự tính.

Cũng phải thôi, họ đều là người từng trải.

Không chỉ giáo viên, sinh viên Đại học số 4 cũng “dày dạn kinh nghiệm” trong mấy vụ sơ tán khẩn. Nhóm ngành chim lập tức bán thú hóa, bay thẳng từ ban công ra ngoài, bất kể tầng nào, tự do giữa đêm đen. Nhóm ngành thú cạn có hơi thiệt thòi, nhưng cũng hóa thú hoặc bán hóa, điều chỉnh cơ thể để chạy nhanh nhất theo thang thoát hiểm.

Khách sạn cao ngất bên bờ biển bỗng như khu rừng vừa bị khuấy động, lông vũ bay khắp trời, thú chạy đầy đất.

“Chim Cánh Cụt! Gấu Bắc Cực!”

Đúng lúc Nam Cực và Bắc Cực định hòa vào dòng người sơ tán, hai bóng dáng bán thú hóa của nhóm chim đáp xuống ban công phòng họ.

“Mau lên, khỏi chen thang, bọn tôi đưa hai cậu bay——” Hồng hạc bán thú hóa vỗ đôi cánh trắng hồng.

Chưa kịp từ chối, Hồng hạc và Chim săn mồi đã mỗi người chụp lấy một cậu, vừa bay vừa trượt, mang hai người rời khỏi khách sạn.

Con gấu nâu đã đổ bộ, cách nơi cả bốn người tiếp đất chưa đầy trăm mét.

Con quái thú mới lên bờ lắc mạnh người để rũ nước, như một trận mưa giội xuống xung quanh, lớp lông nâu ướt sũng dưới đêm đen vón cục từng mảng như gai nhọn mọc trên thân quái vật.

Thân hình khổng lồ chầm chậm tiến về phía khách sạn, vài bước đã tới ngay trước tòa nhà, rồi bất ngờ đứng thẳng người, vung một móng vuốt đập lên nóc khách sạn.

“Ầm——”

Một góc sân thượng bị đập nát, lan can kính cùng bê tông rơi lả tả xuống dưới.

Mọi người đều đang tháo chạy về hướng ngược khách sạn, nhóm chim thì bay thẳng tới dãy núi cao nhất trên đảo. Hứa Diễm và Thúc Phóng cũng muốn mang Nam Bắc Cực theo, nhưng bị từ chối.

“Hai cậu đi trước đi,” Tông Tiểu Nam nói, “Tôi với lão Nhiếp có kinh nghiệm đối phó với quái thú, biết đâu cản được nó.”

Người và thú vẫn còn chạy ra từ khách sạn, nếu cứ để con gấu phá tiếp, khách sạn sẽ sụp trước khi sơ tán xong.

Cho dù mọi người có thoát được, chỉ cần con quái thú còn trên đảo, thì lúc nào cũng có thể thành thảm họa.

“Còn đứng đó làm gì,” thầy Long trên không trung nhìn thấy học trò, lập tức lao xuống, “Mau chạy lên núi, đừng tưởng lần trước đánh thắng con tắc kè thì giờ cũng làm được trò anh hùng.”

Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên cũng chẳng hề muốn liều, nhưng giờ còn cách nào khác? Lúc trước ít nhất còn có Cục Kiểm soát Thú hỗ trợ, giờ cả đảo Môn Nặc rộng lớn, ngoài vài bảo vệ khách sạn thì chẳng còn lực lượng an ninh nào khác.

“Đã liên lạc với sân bay trên biển rồi, nhưng bên đó cũng không cử người tới được——” một bảo vệ bay qua đầu họ, vừa nói chuyện qua bộ đàm, “Không phải không muốn tới, mà là sân bay cũng đang bị quái thú tấn công. Đúng vậy, còn có cả những con khác!”

“Ầm ầm ầm——”

Mấy tầng trên cùng của khách sạn bị phá nát hoàn toàn.

Vô số mảnh vụn công trình rơi xuống như sạt lở núi.

Nhiếp Băng Nguyên lập tức hóa thú, dùng đầu húc Tông Tiểu Nam nhảy lên lưng mình rồi chạy thục mạng.

Hồng hạc, chim săn mồi và dơi cáo đồng loạt vỗ cánh, nhanh chóng rời khỏi vùng nguy hiểm.

“Các anh còn nghe thấy không?” Tông Tiểu Nam nằm rạp trên lưng Gấu Bắc Cực, gọi nhóm bên kia qua mặt dây chuyền.

“Nghe thấy,” Lộ Kỳ bình tĩnh đáp, “Giờ hai cậu còn an toàn không?”

“Sống được qua đêm nay hay không cũng chưa chắc.” Tông Tiểu Nam khổ sở đùa một câu.

Học đại học thì trường bị phá, nghỉ mát ngoài đảo thì khách sạn bị công phá.

Thanh xuân gì mà nhiều tai ương thế không biết.

Lâm Vụ: “Hồi nãy hình như tôi nghe ai đó bên cậu nói còn có quái thú khác nữa?”

Tông Tiểu Nam: “Là sân bay trên biển cũng…”

“Đừng lo sân bay nữa, nói rõ tình hình bên cậu cái đã. Có phải giống hệt lần trước không, chỉ khác là lần này không phải tắc kè mà là gấu?” Hồ Linh Dự bắn câu hỏi như súng liên thanh, rồi không chờ Chim Cánh Cụt trả lời đã hỏi tiếp, “Bên cậu với Gấu Trắng giờ không có ai xung quanh chứ?”

Tất nhiên, câu hỏi ấy cũng chẳng cần Tông Tiểu Nam trả lời.

Chiếc mặt dây chuyền phát ra ánh sáng trắng rực rỡ.

Khi ánh sáng tan đi, trên lưng Gấu Bắc Cực đã có thêm một con tiểu hồ ly phát quang.

— Còn hỏi gì nữa, Hồ đại tiên người ta đích thân đến xem luôn rồi.

Chỉ thấy tiểu hồ ly phát sáng nhanh chóng xoay cái đầu lanh lợi, dáo dác tìm kiếm xung quanh, chỉ vài giây sau đã khóa chặt mục tiêu vào tòa khách sạn và con quái thú khổng lồ cao hơn cả tòa cao ốc ấy một cái đầu gấu.

Nhưng dường như Gấu Nâu không thể đứng thẳng trong thời gian dài như Tắc Kè Hoa, sau khi phá tan tầng thượng khách sạn, nó lại đặt hai chân trước xuống, trở về tư thế đi bằng bốn chân, thân thể lập tức thấp đi một nửa.

Tiểu hồ ly phát sáng bỗng chốc biến mất, rất nhanh sau đó, giọng Hồ Linh Dự lại truyền ra từ hòn đá: “Giống như lần đối phó Tắc Kè Hoa ấy, dám thử lại một lần nữa không?”

Gấu Bắc Cực ngoái đầu nhìn mấy lần, nhưng không cách nào lên tiếng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng gầm ồm ồm.

Tông Tiểu Nam cong khóe môi, cúi đầu nhìn mặt dây chuyền đang phát sáng, bắt chước giọng điệu khiến người ta muốn đánh của bạn trai: “Sợ cái gì chứ.”

Luồng ánh sáng trắng chói mắt như muốn làm người ta choáng váng bùng nổ từ chiếc mặt dây chuyền.

Tiểu hồ ly linh thú lại xuất hiện.

Tông Tiểu Nam nhìn chằm chằm vào con quái vật khổng lồ phía trước, cúi người xuống hôn lên đầu Gấu Bắc Cực một cái, ghé sát tai tròn tròn của nó, giọng trầm nhưng chắc nịch: “Lão Nhiếp, xông lên.”

Gấu Bắc Cực lập tức bật người, lao về phía Gấu Nâu khổng lồ. Cùng là loài gấu khiến anh nắm rõ điểm yếu hơn so với khi đối phó Tắc Kè Hoa. Theo sát bước chân nặng nề của con quái vật, anh trực tiếp vồ lấy chân sau bên trái của nó.

Cái chân gấu to lớn như cột chống trời bỗng chốc trở thành “cây đại thụ” lý tưởng để trèo, móng vuốt sắc nhọn của Gấu Bắc Cực cắm sâu vào lớp lông dày của quái thú. Nhưng với Gấu Nâu đã hóa thú, cảm giác ấy chỉ như bị muỗi đốt, nó thậm chí không phản ứng gì, vẫn đang vòng quanh khách sạn, như đang suy tính lần tấn công kế tiếp.

Gấu Bắc Cực liền thừa cơ leo lên.

Góc nghiêng gần như thẳng đứng buộc Tông Tiểu Nam chỉ còn cách ôm chặt lấy cổ Gấu Bắc Cực để không bị hất văng. Tiểu hồ ly phát sáng thì đeo lủng lẳng trên vai Chim Cánh Cụt Đế, cũng run rẩy bám víu.

Khung cảnh ấy gần như tái hiện lại đêm đối đầu với Tắc Kè Hoa.

Nhưng lần này suôn sẻ hơn rất nhiều.

Gấu Bắc Cực một hơi leo thẳng lên lưng quái thú, phần lưng rộng và bằng phẳng còn thuận lợi hơn cái lưng đầy gai của Tắc Kè Hoa.

Nhiếp Băng Nguyên không dừng lại, tiếp tục lao đi trên lưng con quái thú, chỉ trong chớp mắt đã đưa Tông Tiểu Nam và tiểu hồ ly đến gần gáy Gấu Nâu.

Tiểu hồ ly đã quá quen việc này, dùng chân sau lấy đà, chân trước vồ tới, từ vai Chim Cánh Cụt “bay thẳng” đến sau đầu con quái vật.

Ngay khoảnh khắc rơi vào lớp lông dày thô ráp, nó lập tức giải phóng sức mạnh dã tính.

Con Gấu Nâu khổng lồ đang di chuyển bỗng khựng lại, tiếng gầm cũng cắt ngang, thân thể cứng ngắc rồi hoàn toàn bất động, như thể linh hồn bị hút cạn.

Thể linh thú tách rời khỏi quái thú, một con Gấu Phát Quang bán trong suốt khổng lồ bao phủ phạm vi gần trăm mét xung quanh bằng thứ ánh sáng lam dịu.

Gấu Nâu khổng lồ đổ ầm xuống đất.

Gấu Bắc Cực thuận thế rút lui, có kinh nghiệm đối phó với Tắc Kè Hoa, lần này ngay cả tư thế rút lui của anh cũng thành thạo và phong cách hơn rất nhiều.

“Thành công rồi?” Lâm Vụ và Vương Dã nghe thấy tiếng gầm biến mất, rồi lại nghe tiếng thân thể khổng lồ đổ sập.

Tiểu hồ ly phát sáng nhảy lên vai Chim Cánh Cụt, rồi lại nhảy xuống, lại nhảy lên, lại nhảy xuống, cái đuôi xù vểnh hẳn lên trời như muốn khoe khoang.

Tông Tiểu Nam hiểu được ý nó, đây là đang nói: “Hồ đại tiên xuất mã, một chọi hai cũng không sợ.”

Nhưng có thật là đã thành công hay chưa, vẫn phải xem sau đó thể linh thú của Gấu Nâu có biến hóa gì không, nếu lại giống như đêm ấy, đột nhiên tiến vào trạng thái hóa huyễn…

Đột nhiên, trên mặt biển mênh mông vang lên tiếng còi báo động chói tai.

Bình Luận (0)
Comment