Tiêu Thứ Nô sợ tới mức cả người phát run, lắp bắp nói:
- Bệ hạ, chúng ta quả thật đã tạo ra được thiết hỏa lôi, nhưng vẫn chưa thí nghiệm thành công.
- Cái gì chưa thí nghiệm thành công?
- Chính là không thể làm nổ tung thiết xác, chỉ bốc lên một luồng khói nhẹ, rồi kết thúc.
- Vậy chẳng khác nào chưa tạo ra được?
- Bệ hạ, thiết với hỏa lôi rất khó thành công, theo tiểu nhân biết, bốn mươi năm trước cục hỏa khí nước Tống đã bắt đầu nghiên cứu rồi, kỹ thuật của bọn họ cao hơn chúng ta, còn tốn vài thập niên, chúng ta trong vòng nửa năm làm sao có thể làm ra được.
Gia Luật Hồng Cơ cả giận nói:
- Các ngươi không phải nghiên cứu, các ngươi chỉ cần bắt chước, ngay cả bắt chước cũng học không được sao?
Gia Luật Ất Tân vội vàng khuyên nhủ:
- Bệ hạ, xem trước hiện vật một chút, tìm nơi xảy ra vấn đề, sau đó lại nghĩ biện pháp giải quyết.
Gia Luật Hồng Cơ hừ một tiếng, đi vào Hỏa khí viện, thị vệ đã ở trong sân bày xuống cái bàn, Gia Luật Hồng Cơ ngồi xuống, đại quản sự Tiêu Đâm Nô trong tay cầm đến mấy miếng thiết hỏa lôi thật cẩn thận, trong đó một quả đúng là hiện vật được lấy từ Tống triều, nhưng bị cắt mở, cấu tạo bên trong nhìn không sót một cái gì.
Tiêu Đâm Nô đem một miếng thiết hỏa lôi khác mở ra đặt ở trước mặt Gia Luật Hồng Cơ, nói:
- Bệ hạ, đây là thiết hỏa lôi chúng ta tạo ra, mời đối chiếu với thiết hỏa lôi của Tống triều.
Gia Luật Hồng Cơ nhìn kỹ, hai thiết hỏa lôi quả thực giống nhau như đúc, ngay cả độ dày của thiết xác đều hoàn toàn giống nhau.
- Vậy vấn đề xảy ra ở chỗ nào?
Gia Luật Hồng Cơ hỏi.
Tiêu Thứ Nô thật cẩn thận hỏi:
- Tiểu nhân muốn biết, thiết hỏa lôi của Tống triều có phải là thật không?
Gia Luật Hồng Cơ lập tức cả giận nói:
- Chính các ngươi không làm được, lại muốn đẩy trách nhiệm cho người khác!
- Tiểu nhân không có ý đó, tiểu nhân nói là, nếu bản thân thiết hỏa lôi là giả, chúng ta lại bắt chước cũng không có ý nghĩa, chỉ lãng phí thời gian của bệ hạ thôi.
Gia Luật Hồng Cơ quay đầu lại nhìn Gia Luật Ất Tân liếc mắt một cái, Gia Luật Ất Tân không chút do dự nói:
- Thiết hỏa lôi nhất định là thật, mặt trên khắc số, hơn nữa nội bộ triều Tống cũng truy tra tung tích cái thiết hỏa lôi này, bắt không ít người, điểm này không dễ dàng nghi ngờ.
Tiêu Thứ Nô gật gật đầu, nói:
- Nếu thiết hỏa lôi là thật, vậy vấn đề nằm ở chỗ công thức hỏa dược, có thể là công thức hỏa dược không giống, một khả năng khác chính là bên trong tăng thêm những vật phẩm quan trọng khác.
- Các ngươi phát hiện cái gì rồi?
- Chúng thần phát hiện bên trong có một loại viên bi màu đen, có thể cháy, khói có mùi vị rất khác thường, nhưng không biết bột phấn này là cái gì?
Tiêu Thứ Nô đem một cái hộp nhỏ trình lên, Gia Luật Hồng Cơ nhận hộp rồi xem xét, bên trong quả thật có một ít viên bi nhỏ vụn màu xám đen, mỗi một viên lớn cỡ như hạt vừng, gã nhướn mày nói:
- Chính là tăng thêm cái đồ chơi này, thiết hỏa lôi mới có thể nổ?
- Bệ hạ! Tống triều cho rằng đây là một viên thiết hỏa lôi mất đi hiệu lực, nhưng hỏa dược cũng không có mất đi hiệu lực, chúng ta liền hoài nghi là viên bi màu đen này mất đi hiệu lực rồi, nó chiếm toàn bộ hỏa dược, hẳn là vật liệu cháy rất quan trọng, nhưng chúng ta thật sự không biết nó là cái gì? Chưa bao giờ thấy qua.
Gia Luật Ất Tân cũng nói:
- Nghe nói thiết hỏa lôi của Tống triều nhất định phải chế tạo ở Côn Châu, loại bột phấn này khả năng lớn chỉ có Côn Châu mới có, chúng ta nhất định phải biết loại bột phấn này đến cuối cùng là cái gì?
- Vậy công thức hỏa dược thì sao?
- Chúng ta làm thí nghiệm, công thức hỏa dược không đổi, giống với công thức giấy hỏa lôi.
Gia Luật Hồng Cơ lập tức nói với Gia Luật Ất Tân:
- Bằng bất cứ giá nào, làm rõ bí mật của loại bột phấn màu đen này!
Cũng khó trách thợ thủ công hỏa dược Liêu quốc không biết, vật này là cao su thiên nhiên, chỉ sợ bọn chúng ngay cả nghe cũng chưa từng nghe đến.
Lương Ất Mai ở Biện Lương ngây ra mười ngày, Tống triều đối với y đầy đủ lễ tiết, rất chu đáo, nhưng kiên quyết lảng tránh vấn đề chính, không chịu đáp lại chuyện cầu hòa, Lương Ất Mai dần dần bắt đầu tuyệt vọng.
Trưa hôm nay, y ngồi một mình trong phòng uống rượu giải sầu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, có thủ hạ ở ngoài cửa bẩm báo:
- Tướng quốc, báo của hôm nay ra rồi, hình như có liên quan đến Tây Hạ.
- Lấy báo cho ta xem.
Tên thủ hạ đi vào phòng, dâng lên một phần "Tín Báo", Lương Ất Mai nhận báo, phát hiện bên trong kẹp theo một tấm chiến báo đặc biệt, trong lòng của y lập tức kinh ngạc, mấy ngày hôm trước, quân Tống đến dưới thành phủ Hưng Khánh, chính là dùng loại chiến báo đặc biệt này, y biết, chỉ có xuất hiện tin tức trọng đại hoặc là kết quả của trận chiến, chiến báo đặc biệt này mới có thể xuất hiện, y dường như có chút không dám xem rồi.
Y vẫn cố gắng kìm chặt lại nỗi bất an trong lòng, rút ra tờ chiến báo đặc biệt này, nơm nớp lo sợ nhìn kỹ, tiêu đề rất lớn, 'Các tuyến phòng ngự ở phía Nam Tây Hạ toàn bộ sụp đổ'.
Nội dung bên trong không ngờ là ở đường Thiểm Tây quân Tống chia quân làm hai đường công chiếm Vi Châu và Hạ Châu, chủ lực biên quân ở phía Bắc Tây Hạ rút lui, bị ba trăm ngàn quân Tống bao vây ở Diêm Châu.
Trước mắt Lương Ất Mai là một màn đen tối, suýt nữa té xỉu, tuyến phòng ngự phía nam Tây Hạ không ngờ đã bị quân Tống công phá toàn bộ.
Thủ hạ vội vàng đỡ lấy y:
- Tướng quốc! Tướng quốc!
Lương Ất Mai thở dài, y biết rằng tất nhiên là quân Tống ở phía bắc từ sau lưng đánh tan tuyến phòng ngự phía nam của Tây Hạ, nếu không nhờ vào quân Tống ở đường Thiểm Tây, một trăm năm cũng đừng mơ tưởng đánh tan được tuyến phòng ngự kiên cố của Tây Hạ, bất kì tuyến phòng ngự kiên cố nào trước tiên đều phải từ bên trong công phá ra ngoài.
Khó trách Tống triều không chịu chấp nhận lời cầu hòa của mình, tình hình chiến đấu đã đến bước này, cho dù là y cũng sẽ không chấp nhận lời cầu hòa của đối phương.
Lương Ất Mai biết rằng mình không cần tiếp tục ở Biện Lương nữa, y tụt hứng nói với tùy tùng:
- Thu dọn hành lý đi! Sáng mai chúng ta trở về nước.
Lương Ất Mai vừa đứng lên, y bỗng nhiên bị một tin tức của một tờ báo khác cuốn hút.
"Phạm thị mua đảo ở ngoài biển, muốn xây dựng nước mới"
Đang vui mừng trong thắng lợi, trên tạp chí không ngừng xuất hiện một số âm không giống nhau, hai ngày này, ở trên "Tiểu báo" bản thứ hai, liên tục có người dùng tên 'Lý Quang Bạch' này phát biểu thành bài văn, 'Vạch trần bộ mặt đen tối của Phạm thị" bắt đầu từ khi Phạm Ninh lần đầu tiên đảm nhiệm sự vụ của Côn Châu, viết là huynh đệ Phạm gia ở khắp nơi của Côn Châu đào vàng, lại ở Tuyền Châu bắt đầu buôn bán với Nam Dương, khiến của cải Phạm gia đạt tới trình độ người người kinh ngạc, còn viết Chu gia thông qua việc liên hôn cùng Phạm gia mà phát tài ở hải ngoại.
Những phường báo này ở kinh thành làm dấy lên sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều biết, những bài báo này là cùng đâm dao về một người, đó chính là chủ soái tác chiến ở Tây Hạ, tiểu Phạm tướng công, tướng quốc Phạm Ninh trẻ tuổi nhất Đại Tống.