Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1024 - Chương 1021

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1021
 

- Tổ Ai nói đội tàu thường xuyên đi qua nhà của y, âm thanh quá lớn, ảnh hưởng tới cuộc sống của y, nên muốn tự chèo thuyền.

Phạm Ninh cười cười:

- Mời y đến đại sảnh ngồi một chút, chúng ta nói chuyện!

A Đỗ nói với thổ dân, thổ dân miễn cưỡng đi theo Phạm Ninh vào đại sảnh.

Phạm Ninh ngồi ở đại đường, nhấp một hớp trà nóng, khẽ cười nói:

- Ngươi tên là Tổ Ai?

A Đỗ phiên dịch, Tổ Ai gật gật đầu.

- Vậy quê nhà ngươi ở nơi nào?

- Nỗ A Mỹ!

Thổ dân thốt ra một từ trong miệng.

Phạm Ninh ngẩn ra, Nỗ A Mỹ (No-my) không phải là New Caledonia, chẳng lẽ y chính là thổ dân trên đảo New Caledonia?

Đội thuyền của bọn họ quả thật phải đi qua nơi đó, Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút hỏi A Đỗ:

- Nhà bọn họ ở nơi nào, ngươi hỏi chưa?

Tối qua A Đỗ ở cùng phòng với Tổ Ai, hai người hàn huyên cả đêm.

A Đỗ vội vàng nói:

- Nhà bọn họ ở trên một hòn đảo hẹp dài, khi mặt trời lặn có một khoảng đại lục vô biên, xung quanh có rất nhiều đảo san hô.

Có vẻ hơi giống rồi, tuy nhiên cũng có thể là đảo nhỏ khác.

Phạm Ninh lại hỏi:

- Ngươi hỏi y, sao đội tàu lại kêu ầm ĩ làm phiền đến bọn hắn?

A Đỗ hỏi vài câu rồi nói với Phạm Ninh:

- Y nói, đội tàu các ngươi qua đảo bọn họ đều phát ra tiếng "Tu tu…" rất ồn, làm trẻ con sợ.

Phạm Ninh mỉm cười, hắn có thể xác định, chính là đảo New Caledonia, đội bọn họ tàu mỗi lần qua nơi đó đều phải kéo vang còi hơi, lúc đầu là trêu đùa thổ dân trên đảo, sau lại thành thói quen.

Phạm Ninh cười giải thích:

- Đó là tỏ ý ân cần thăm hỏi hữu hảo, không có ý tứ gì khác!

Thổ dân nghe xong giải thích, vẻ tức giận trên mặt y biến mất, y gãi đầu lại nói vài câu.

A Đỗ cười phiên dịch nói:

- Y nói bọn họ đã hiểu lầm, tưởng đội tàu khiêu khích, hóa ra là hữu hảo ân cần thăm hỏi, y tỏ ý xin lỗi.

Phạm Ninh cười gượng hai tiếng, nghe Minh Nhân nói, bọn họ kéo vang còi hơi hình như thật sự là khiêu khích.

A Đỗ lại nói với Phạm Ninh:

- Bẩm Đại nhân, tối hôm qua thảo dân nghe Tổ Ai nói, trong đảo bọn họ đang ở phát sinh chiến tranh, ba tộc đàn phương bắc liên hợp lại thâu tóm bọn họ, cho nên y mới muốn đi Lã Tống mua đao.

Phạm Ninh hiểu ý A Đỗ, gật gật đầu:

- Chúng ta mau chóng xuất phát thôi!

.....

Theo một tiếng còi hơi kéo vang, đội tàu xuất phát, Phạm Ninh vẫy tay từ biệt với quan viên đang đứng trên bờ ra tiễn, thuyền lớn dần dần đi xa.

Tào Dật ở bên cười nói:

- Thổ dân này dường như còn có tác dụng khác?

Phạm Ninh gật gật đầu:

- Đảo của họ tên là đảo No-my, vừa khéo ở giữa Bắc Đảo và đại lục phía nam, cực kỳ quan trọng, có thể làm nơi trung chuyển tiếp tế tiếp viện, hơn nữa đối với đại lục phía nam, vùng duyên hải đá san hô quá nhiều, vận tải đường thuỷ nguy hiểm, cho nên nhất định phải vượt qua rạn san hô, tuyến đường vừa khéo chính là đến đảo No-my, sau đó chuyển hướng tây, chúng ta tiếp tục đi về hướng nam, nếu ở trên đảo này có một cảng, đối với đại lục phía nam và chúng ta đều có lợi rất lớn.

- Vậy ngươi chuẩn bị thuyết phục thổ dân bán đất đai cho chúng ta như thế nào?

Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Tiên lễ hậu binh, ta có thể giúp bọn hắn đánh giặc, cho bọn hắn ân tình, nếu bọn họ vẫn không đồng ý, vậy thì trực tiếp tiêu diệt bọn hắn.

Hai chi đội tàu chia tay ở No-my đảo, đội tàu đại lục phía nam chuyển hướng tây, đi đại lục phía nam.

Đội thuyền của Phạm Ninh thì thả neo trên mặt biển bên ngoài đảo hai ngày, hắn lệnh cho một ngàn quân đội hộ vệ lên đảo tham dự chiến tranh trên đảo, hai ngày sau, hơn mười thuyền nhỏ chở quân đội đã trở lại, theo sau là chi chít ghe độc mộc.

Một lát, thống lĩnh Vương Xuân lên thuyền khom người nói:

- Bẩm báo đại nhân, đại hoạch toàn thắng, ty chức đặc biệt đến giao phó!

- Vương Tướng quân khổ cực rồi, thương vong bao nhiêu huynh đệ?

Phạm Ninh cũng không lo lắng thắng bại, hắn chỉ quan tâm thương vong.

- Không có ai bỏ mình, chỉ có ba huynh đệ bị thương nhẹ, thổ cung đối phương chỉ có tầm bắn ba mươi mấy bước, cung tiễn chúng ta quét ngang đối phương, không trực tiếp đánh giáp lá cà.

Lúc này, một lão già bị đưa lên thuyền, kỳ thật cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng đối với người thổ dân đã là lão nhân.

A Đỗ giới thiệu:

- Đây chính là đại tù trưởng của bọn họ, cũng là phụ thân của Tổ Ai.

Tù trưởng quỳ xuống thi lễ, Phạm Ninh vội vàng dìu ông đứng lên, ông kích động nói gì đó, A Đỗ phiên dịch nói:

- Ông ta nói, nếu không phải là các ngài xuất binh trợ giúp, bọn họ đã bị ba bộ lạc kia tiêu diệt, tất cả nam nhân đều sống không được, nữ nhân bị đoạt đi, hiện tại bọn hắn là chủ nhân No-my đảo, ông ta mời đại quan nhân đi lên đảo làm khách.

Phạm Ninh vui vẻ nói:

- Ta rất nguyện ý lên đảo làm khách.

Phạm Ninh lập tức lệnh binh lính đưa một ngàn thạch lương thực cho cư dân trên đảo, tin tức truyền ra, thổ dân trên ghe độc mộc nhân hoan hô vang dội.

Đại tù trưởng tên là Đồ La Mỹ, ông ta đối với Phạm Ninh vốn là kính sợ, cảm kích Phạm Ninh phái binh giúp đỡ bọn họ, nhưng lại vô cùng sợ hãi binh lính quân Tống, bọn họ quá hùng mạnh, một trăm người cũng có thể diệt toàn bộ bộ lạc.

Mà hiện tại Phạm Ninh còn chưa lên đảo đã đưa trọng lễ, Đồ La Mỹ lại nhiều thêm vài phần tôn kính, tâm tính thổ dân rất rõ ràng, hoặc là kẻ thù, hoặc là bằng hữu, không đen thì là trắng, vô cùng đơn thuần.

Vào lúc ban đêm, bọn họ cử hành yến hội lửa trại long trọng, dùng thịt nướng và rượu trái cây để chiêu đãi khách quý từ xa đến.

Phạm Ninh có chút lo lắng bọn họ là tộc ăn thịt người, A Đỗ nói cho Phạm Ninh, trên cái đảo này thổ dân không ăn thịt người, nhưng bọn họ là thợ săn, thích dùng đầu lâu của địch nhân làm vật trang sức, có được càng nhiều đầu lâu càng chứng tỏ sức mạnh.

Phạm Ninh lập tức đưa ra yêu cầu dùng lương thực mua đất, Đồ La Mỹ đồng ý ngay, đưa một phần của mảnh bình nguyên phía tây nam cho bọn họ làm thù lao trợ chiến, nơi đó vừa lúc có một cảng nước sâu thiên nhiên, bình nguyên xung quanh chừng bốn trăm ki-lô- mét vuông.

No-my đảo có diện tích khoảng hai vạn ki-lô- mét vuông, đất đưa cho quân Tống chỉ chiếm một phần năm, đối với bọn họ không đáng kể chút nào, nhưng có quân Tống trú đóng ở trên đảo, bộ lạc bọn họ có thể độc chiếm No-my đảo, không cần lo lắng các bộ lạc nhỏ khác tới đây tranh đoạt, đây cũng là suy nghĩ đại tù trưởng, đạt được sự nhất trí ủng hộ của trưởng lão bộ lạc, sức chiến đấu của quân Tống hùng mạnh đã để lại cho họ ấn tượng không thể xóa nhòa.

Sáng sớm hôm sau, đại tù trưởng dẫn Phạm Ninh đi tới trước một ngôi nhà gỗ rất cũ nát xa xôi, Phạm Ninh không cần vào nhà, trong mắt đã tràn ngập niềm vui bất ngờ, xung quanh nhà gỗ tất cả đều là thuốc lá.

Đại tù trưởng ôm ra một rương gỗ không lớn, mở ra, bên trong phần lớn là bạc trắng vụn, hẳn là của cải chủ nhân lưu lại, Phạm Ninh vẫn còn muốn tìm một ít những vật khác, tỷ như hạt giống, nhưng đều không nhìn thấy, chỉ tìm được hơn mười điếu thuốc cuốn.

Bình Luận (0)
Comment