Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1025 - Chương 1022

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1022
 

- Vị bằng hữu này của ta từ nhỏ đã thích thám hiểm, hai mươi tuổi đã dẫn theo ba đồng bạn đi Đông Phương, đi tìm nơi mặt trời mọc, đi một chuyến này đã mười mấy năm, hai năm trước ông ấy đã trở lại, nói năm đó ông ấy phiêu bạt ở trên biển một năm, tới đại lục một rất xa xôi, ở nơi đó lấy vợ sinh con, sau lại bùng nổ chiến tranh, vợ của ông ấy đều chết hết, ông ấy không muốn tiếp tục ở lại đó, bèn trải qua ngàn vạn đắng cay trở về cố hương.

A Đỗ phiên dịch rất đúng chỗ, Phạm Ninh gật gật đầu, theo miêu tả, thổ dân này hẳn là tới Châu Nam Mĩ, lúc này bên đấy vẫn là thiên hạ của người Maya.

- Ngoại trừ những thứ này, còn thực vật gì khác hiếm lạ không?

Phạm Ninh lại hỏi.

Đại tù trưởng gãi đầu nói:

- Sau khi ông ấy trở về cũng không kết giao cùng người khác, sống một mình ở trong này, cuốn đen nay là thứ mỗi ngày ông ấy đều dùng, hình như còn vài thứ nữa, đều là thứ ông ấy thích ăn.

Ông ta dẫn theo Phạm Ninh đi vào buổi chiều, Phạm Ninh liếc mắt một cái liền thấy trên tường căn phòng phía sau treo hơn mười bàn hoa hướng dương, còn một rổ lạc, Phạm Ninh mừng rỡ, vậy là được rồi, hai thứ này cũng bắt nguồn từ Nam Mĩ.

Phạm Ninh xoay người chạy vào phòng, tìm kiếm khắp mọi nơi, châu Nam Mĩ sản vật phong phú, người này không thể chỉ mang về ba thứ tốt, khẳng định còn những thứ khác.

Công phu không phụ lòng người, khi hắn tìm dưới chân giường thì tìm được một đống khoai tây nảy mầm.

Đội tàu rời khỏi No-my đảo, Phạm Ninh cười đến không ngậm nổi miệng, không chỉ vì hắn giành được một mảnh đất và một cảng, mấu chốt là hắn đã có được bốn món bảo bối, thuốc lá, khoai tây, hoa hướng dương và lạc, nhất là khoai tây, tiến cử nó cho Đại Tống, nạn đói sẽ không xuất hiện nữa rồi.

- Phụ thân, đây là cái gì?

Phạm Chân Nhi chỉ vào khoai tây trên bàn hỏi.

Phạm Ninh đặt con trai Phạm Cảnh ngồi xuống, vừa cười vừa giới thiệu với chúng:

- Đây là một loại lương thực tốt, tựa như chôn cây đậu dưới đất, cho nên ta gọi nó khoai tây, nó có thể trồng ở đầu bờ ruộng, trồng ở trước nhà sau nhà, đương nhiên cũng có thể trồng ở trong ruộng, một mẫu sản lượng hai ngàn cân.

Phạm Cảnh kinh hô một tiếng, phải biết rằng trên một mẫu đất sản lượng lúa mạch chỉ hơn ba trăm cân, không ngờ cây này một mẫu sản lượng hai ngàn cân:

- Vậy sẽ không còn gia đình nào phải chịu đói nữa rồi.

Phạm Ninh gật gật đầu:

- Có cây ngô và khoai tây này, là hoàn toàn giải quyết được vấn đề lương thực của Đại Tống rồi.

- Thế hai thứ này thì sao phụ thân?

Phạm Chân Nhi lại hỏi.

Phạm Ninh cười nói:

- Một cái tên là hoa hướng dương, một cái tên là lạc, đều là dầu, cũng có thể rang chín làm đồ ăn vặt ăn.

- Phụ thân, hay chúng ta rang một đĩa thử xem?

Phạm Chân Nhi cười hì hì nói.

Phạm Ninh cười ha ha:

- Đây là hạt giống, nếu rang rồi thì không còn nữa, đợi sang năm trồng rồi thu hoạch là có thể ăn.

Phạm Chân Nhi mặt đỏ lên:

- Hài nhi chỉ nói giỡn thôi.

Phạm Ninh lấy ra một điếu thuốc cuốn, châm lên, hít sâu một cái, cảm thán nói:

- Cái này gọi là xì gà, giống như trà, cũng được coi là một thứ tốt, sau khi hút một điếu, toàn thân thư giãn, tuy nhiên trẻ con không thể hút, miệng sẽ trở nên rất thối, nam nhân ba mươi tuổi trở lên có thể hút mấy hơi.

Phạm Chân Nhi bĩu môi:

- Hài nhi không thèm, phụ thân, không phải cha nói ở Bắc Đảo bây giờ là mùa xuân sao? Có phải sẽ dễ dàng gieo chúng nó xuống hay không?

Phạm Ninh cười gật gật đầu:

- Con nói đúng, không hề sai chút nào, tới Bắc Đảo, chúng ta sẽ gieo nó xuống.

Qua No-my đảo, bốn ngày sau, đội tàu rốt cục đã tới Ngô Thành của Bắc Đảo, Minh Nhân, Minh Lễ, còn có muội muội của Phạm Ninh Phạm Tĩnh, em rể Chu Tề, tam thúc Phạm Thiết Ngưu với những người khác, một nhóm lớn tới bến tàu nghênh đón Phạm Ninh.

Người một nhà gặp mặt ở nơi xa xứ, vui sướng vô hạn, Phạm Chân Nhi lại giữ chặt tay tiểu cô không chịu thả ra.

Phạm Ninh chỉ vào đội tàu khổng lồ phía sau nói:

- Để lại ba mươi thuyền tiếp tế tiếp viện vật tư cấp cho Nam Đảo, còn lại đều là của chúng ta, còn mấy trăm di dân nữa, hãy sắp xếp cho họ ổn thỏa!

Chu Tề và Minh Lễ vội vàng dẫn người đi đón di dân và vật tư, Phạm Ninh lại không nhìn thấy nhị thúc Phạm Thiết Qua, liền hỏi:

- Minh Nhân, cha huynh đâu?

- Lục Mẫn dẫn họ đến mấy thành khác rồi, hai ngày nữa mới có thể trở về.

Phạm Ninh lại nhìn mọi người nói:

- Triều đình cho ta trăm ngày nghỉ, đã dùng hết một tháng, ta chỉ ở đây nhiều nhất một tháng, Minh Nhân, huynh phái người đi sắp xếp cho cha vợ của ta, còn có người của Nam đảo, ta nói mấy lời với tam thúc rồi sẽ trở về tìm huynh.

Minh Nhân gật gật đầu bước nhanh đi, Phạm Tĩnh thì dẫn theo hai đứa bé cùng với thầy trò Kiếm Mai Tử ngồi xe ngựa vào thành. Phạm Ninh đưa tam thúc Phạm Thiết Ngưu lên thuyền, giao lại bốn thứ tốt cho ông.

Phạm Thiết Ngưu từng trồng cây ngô và bí đỏ, khá có kinh nghiệm, ông gật gật đầu:

- Cháu yên tâm đi! Hôm nay liền tự mình dẫn người gieo xuống ngay, nơi này thổ địa rất phì nhiêu, chỉ cần không phải cây nhiệt đới, cái gì đem trồng cũng có thể sống được.

Phạm Ninh lại cẩn thận dặn dò ông vài câu, Phạm Thiết Ngưu ôm lấy rương lớn đi ngay. Phương diện khác có thể ông không phải chuyên gia, nhưng nói đến trồng trọt, quả thực không có mấy người có thể vượt qua ông, Phạm Ninh vừa nói qua là ông đã lập tức hiểu ngay.

Lúc này, Minh Nhân đã dắt hai con ngựa trở về, cười nói với Phạm Ninh:

- Đây là ngựa sinh ra ở Bắc Đảo đời thứ nhất, loài ngựa này về sau gọi là ngựa Nam Thiết.

Phạm Ninh thấy ngựa cao lớn khoẻ mạnh, tứ chi thon dài, lông toàn thân trắng như tuyết, không có một sợi tạp, trong lòng rất thích thú, cười hỏi:

- Sao có thể đặt cái tên buồn cười thế chứ?

- Ngươi đi hỏi tam thúc, là ông ấy đặt tên đấy, tất cả mọi người đều đồng ý, ta cũng không có cách nào.

Phạm Ninh cười ha hả:

- Ông ấy tên là Thiết Ngưu, vậy ngựa gọi là Thiết Mã, thật sự thú vị!

Phạm Ninh trở mình lên ngựa, nhẹ nhàng giục ngựa, ngựa vô cùng linh mẫn, lập tức tung bốn vó chạy đi, phi như bay về phía thành trì.

Tuy nhiên Phạm Ninh không vào thành, mà vượt qua thị trấn đi lên phía bắc, dọc theo sông lớn một đường chạy, chạy lên một gò đất nhỏ. Phạm Ninh ghìm chặt ngựa, phía trước là vùng thảo nguyên hoang sơ mênh mông vô bờ, một con sông lớn như ngọc đẩy thuyền chảy xuôi khắp vùng thảo nguyên hoang sơ, chỗ xa hơn là núi lửa, trên sườn núi rừng rậm kéo dài đến tận vùng thảo nguyên hoang sơ, khí thế đồ sộ, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Phạm Ninh dùng roi ngựa chỉ ra ruộng lúa mạch xa xa hỏi:

- Hiện tại khai khẩn được bao nhiêu đất đai rồi?

- Hiện tại đã có năm vạn khoảnh rồi, năm trước đến năm nay khai khẩn hai vạn khoảnh, là năm nhiều nhất đó.

- Thật sự nhiều như vậy sao?

Phạm Ninh có chút kinh ngạc, năm vạn khoảnh chính là năm triệu mẫu, lúc này mới được ba năm thôi!

Minh Nhân có chút đắc ý cười nói:

- Chắc đệ muốn hỏi, hiện tại có bao nhiêu nhân khẩu rồi hả?

Bình Luận (0)
Comment