- Bao nhiêu?
- Lần trước Nhị thúc dẫn một nhóm người đến, vừa lúc vượt qua mười ngàn hộ, chia đều một nhà năm miệng ăn, thì chính là năm vạn người, nói cho đúng là bốn mươi tám ngàn bốn trăm người, đây là di dân định cư, ngoài ra còn có chín nghìn người mộ công, lao công Nhật Bản hai vạn người, nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không khai khẩn được năm vạn khoảnh đất?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Lao công Nhật Bản đều đến kỳ hạn rồi phải không!
- Năm nay đến kỳ, chuẩn bị sang đầu năm đưa về Nhật Bản, sau đó lại mướn ba vạn người tới đây, chúng ta còn cần xây dựng cải tạo mấy tòa thành trì nữa.
- Trước khi đưa bọn họ về, có một tòa thành trì cần xây dựng cải tạo.
Phạm Ninh liền nói qua chuyện về đất và cảng ở đảo No-my.
Minh Nhân mừng rỡ, bọn họ rất cần xây dựng một tòa cảng và thành trì ở nơi nào đó, không chỉ là trung chuyển và tiếp tế tiếp, còn có thể thành lập tháp thư, hiện thực hóa khả năng đưa thư từ qua lại giữa đại lục phía nam và Bắc Đảo cùng Đại Tống, mấy ngày hôm trước y tới đại lục phía nam còn thảo luận với quan viên địa phương về chuyện này.
Đang lúc hoàng hôn, Phạm Ninh một thân một mình dạo bước trên đường cái Ngô Thành. Ngô Thành, Việt Thành, Tống thành, trước mắt đây là ba tòa thành trì được xây dựng ở Bắc Đảo, tổng cộng đã dung nạp mười ngàn hộ dân, trong đó Ngô Thành nhiều nhất, sở hữu năm nghìn hộ.
Đương nhiên cũng không phải toàn bộ đều sống trong thành, xung quanh Ngô Thành tạo thành ba mươi mấy thôn tự nhiên, phân lưu hai ngàn hộ dân chúng.
Hai năm trôi qua, Phạm Ninh lại một lần nữa đi ở đầu đường Ngô Thành, trên đường cái rất sạch sẽ, đá phiến bóng loáng, đến một cọng cỏ dại cũng không có, hai bên phòng ốc có nhà gỗ, cũng có nhà gạch, Ngô Thành không có khu vui chơi giải trí, giữa phố đều là hàng buôn bán, hai bên cửa hàng không ít chỗ trống, cửa hàng mở ra gần như đều là loại hình phục vụ: cửa hàng, tửu quán, quán trà, nhà trọ, thanh lâu, nhà tắm, cửa hàng tiền, tiệm giặt quần áo, tiệm vệ sinh, tiệm may, trạm ngựa, điểm dừng chân...
Đương nhiên, còn có tiệm phòng cháy, sở trị an, trạm nghỉ chân, trường học, viện tế lão, cô nhi viện và cơ quan nhà nước.
Cửa hàng bán hàng hóa cũng có một vài tiệm, như là cửa hàng tạp hóa, cửa hàng lương thực, quán rượu, cửa hàng trà, cửa hàng tơ lụa, hàng thịt, cửa hàng sách...
Quan phủ cung cấp lương thực và vật tư cơ bản nhất cho cuộc sống, nhưng muốn cuộc sống được tốt hơn một chút, nhất định phải tiêu tiền mua, mà tiền cần tự mình lao động đi kiếm.
Ngô Thành là một huyện, Huyện lệnh là Chu Tề, cũng là em rể Phạm Ninh, Huyện lệnh Tống thành là Lục Mẫn, con trai của Phạm Thiết Ngưu, hai người đều xuất thân tiến sĩ, từ quan tới nơi này nhậm chức, Huyện lệnh Việt Thành tên là Trương Tế, hơn hai mươi tuổi, xuất thân cử nhân, phụ thân y trước là phụ tá của Phạm Ninh - Trương Bác.
Ngoại trừ Huyện lệnh, bên trên còn có một cơ quan quản lý cao nhất, tên là Trưởng lão hội, tổng cộng chín người tạo thành, trong đó bảy người là trưởng giả đức cao vọng trọng do dân chúng đề cử, Ngô Thành có ba người, Tống Thành và Việt Thành hai người, bảy người này nhiệm kỳ ba năm, ba năm đổi một lần, trong hội trưởng lão còn có hai danh ngạch khá đặc thù, Phạm gia cử một người, Chu gia cử một người, thuộc loại danh ngạch vĩnh cửu, hơn nữa hai nhà Phạm Chu đều có một phiếu độc lập có quyền phủ quyết.
Dù sao quyền sở hữu Bắc Đảo chính là thuộc Phạm gia và Chu gia, bọn họ liền dùng phương thức này để tạo nên quyền lực đặc thù của họ.
Đi đến ngã tư đường, bên cạnh có một tòa mộc tháp sáu tầng, đây là gác chuông của Ngô Thành, cũng là lầu quan sát, là tòa lầu cao nhất toàn thành, đứng ở mái nhà nhìn toàn thành không sót một cái gì, phía dưới chính là tiệm phòng cháy, phát hiện tình hình hoả hoạn là có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
Lúc này, một trận tiếng cười lớn đưa tới chú ý của Phạm Ninh, tiếng cười từ trong một tửu lâu bên cạnh truyền đến, trên tửu lâu treo một tấm biển lớn, bên trên viết bốn chữ to "Quán rượu Triệu Ký".
Phạm Ninh lững thững đi vào, trong hành lang ngồi đầy đàn ông uống rượu, đang cao giọng nghị luận cái gì đó, hơn mười tửu cơ người Nhật Bản đứng một bên hé miệng cười.
Tống Thành gặp vấn đề giống Côn Châu lúc trước, đó chính là giá nhân công rất đắt, đặc biệt là ngành dịch vụ, dân bản xứ cũng không chịu làm, các cửa hàng Côn Châu chỉ có thể chiêu mộ không ít thiếu nữ Nhật Bản làm tiểu nhị, tiểu thiếp A Nhã của Phạm Ninh đã từng là một tửu cơ ở quán rượu, Bắc Đảo bên này cũng gặp vấn đề tương tự, tuy nhiên cũng may quy củ đều rất nghiêm khắc, trêu đùa vài câu có thể, nhưng động tay động chân thì không ai dám.
Một tửu cơ thấy Phạm Ninh tiến vào, vội vàng lên đón:
- Hoan nghênh quan nhân quang lâm tiểu điếm.
Phạm Ninh tìm một cái bàn ngồi xuống cười nói:
- Hôm nay ta vừa mới đến nơi đây, không biết tình hình, ngươi giới thiệu một chút đi.
Tửu cơ nói thạo tiếng Hán, uyển chuyển nói:
- Bổn điếm vàng bạc, đồng tiền đều thu, nếu quan nhân chỉ uống rượu, bổn điếm có rượu trái cây rẻ nhất, mười văn tiền một cốc, lại miễn phí cung cấp một đĩa đậu mặn, nếu quan nhân muốn ăn ngon uống ngon, bên này có thực đơn.
Tửu cơ đưa một trang giấy cho Phạm Ninh, trên có hai mươi mấy món ăn, rượu cũng có năm sáu loại, giá cả nếu so với kinh thành Biện Lương thì đắt gấp đôi, một bình rượu đã ba trăm văn tiền, giá cả đồ ăn cũng không thích hợp, thịt dê rẻ hơn một chút, nhưng thịt heo không ngờ lại bằng giá ở Biện Lương.
- Quán rượu khác đều là giá này à?
Tửu cơ gật gật đầu:
- Đều giống nhau, chủ yếu là rượu đắt, rượu của chúng ta đều phải vận chuyển từ Đại Tống đến, sau này có lẽ sẽ khá hơn.
- Vì sao?
- Nghe nói Việt Thành bên kia đang xây dựng một tửu phường, dùng gạo địa phương ủ rượu, vậy sẽ rẻ hơn rất nhiều, khách nhân đều trông mong!
Phạm Ninh lấy ra một khoản tiền cười nói:
- Lấy một bình rượu trái cây, ta mang về uống.
......
Phạm Ninh mang theo một bình rượu nhỏ trở lại chỗ ở, bọn họ ở tại trạm nghỉ chân Quý Khách Quán, vừa mới tới cửa, Phạm Chân Nhi đã chạy ào ra, thiếu chút nữa va phải phụ thân.
Phạm Ninh kéo bé lại:
- Muộn như vậy, đi đâu đấy?
- Phụ thân, hài nhi tới nhà tiểu cô, tiểu cô bảo đêm nay con có thể ở chỗ của cô.
- Bảo đại cô đi với con.
- Không cần đâu phụ thân, nhà tiểu cô ở cách vách.
Phạm Chân Nhi giãy khỏi tay phụ thân, chạy như một làn khói, Phạm Ninh vội vàng đi theo ra ngoài, thấy bé vào tòa phủ trạch bên cạnh, ở cổng phủ to lớn, tiểu muội Phạm Tĩnh đang vẫy vẫy tay với mình.
Hoá ra nhà tiểu muội ở cách vách, Phạm Ninh cũng cười đi vào.
Phủ trạch của Phạm Tĩnh không lớn, chừng năm mẫu, không có hậu hoa viên, ở giữa hậu trạch có một tòa đình viện, trồng không ít hoa cỏ.
- Phụ thân, sao cha lại theo con vậy?
Phạm Chân Nhi phát hiện phụ thân theo phía sau, bất mãn dậm chân.
Phạm Ninh trừng mắt nhìn bé:
- Để ta thăm tiểu cô của con một lát, không được sao?
Phạm Tĩnh vội vàng dụ dỗ bé vào phòng, rồi nhìn Phạm Ninh cười nói: