Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1028 - Chương 1025

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1025
 

Đám dân chúng trong lòng đều có một cái cân, bọn họ sẽ cân nhắc lợi hại, sẽ rất thực tế, sẽ không lãng phí thời gian, học vỡ lòng xong, có thể đọc sách viết chữ như vậy đủ rồi, Đạo Khổng Mạnh học được nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Trường huyện chiếm đất không nhỏ, chừng hai mươi mẫu, bốn lầu rất to là ký túc, có hai tòa lầu ký túc xá khác đang xây dựng cải tạo, có thể chứa hơn ngàn người đồng thời đọc sách ở trong này.

Nhưng hiện tại chỉ dùng một phần rất nhỏ, Phạm Ninh đi đến trước cửa sổ, chỉ thấy A Đỗ đứng ở trên đài giảng, đang dạy các học sinh ngôn ngữ thổ dân đảo Thái Bình Dương, ngôn ngữ thổ dân không có chữ viết, cho nên các học sinh đều dùng Hán ngữ ghi chú lại lời nói thổ dân, cũng viết ý nghĩa tiếng Hán ở bên cạnh.

Đó là một biện pháp không tệ, các học sinh đều thống nhất làm như vậy, đoán chừng là A Đỗ dạy cách cho mọi người.

A Đỗ sẽ dạy hai môn ngôn ngữ, một là lời nói thổ dân Thái Bình Dương, cái còn lại là ngôn ngữ Nam Dương, trong đó ngôn ngữ Nam Dương sẽ làm các học sinh cảm thấy hứng thú, Minh Lễ dạy bọn họ buôn bán, sẽ nói ngôn ngữ, thoải mái kiếm tiền rồi.

Nhìn ra được A Đỗ cũng rất tập trung tinh thần, đây là Phạm Ninh đã đồng ý với y, ở trường huyện Ngô Thành dạy ngôn ngữ hai năm, cho phép cả nhà của y nhập tịch Lã Tống phủ.

Lúc này, Phạm Ninh thấy phía sau có không ít học sinh buồn ngủ, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đi vào phòng học cười nói:

- Chỉ cần chuẩn bị một tí thôi, đừng lo lắng!

A Đỗ vội vàng tránh qua một bên, mời Phạm Ninh lên đài, Chu Tề không ở đây, cũng không có ai giới thiệu với các học sinh, hơn một trăm học sinh đều mờ mịt nhìn Phạm Ninh.

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Đang ngồi đây có học sinh nào từ kinh thành tới không?

Có mấy người học sinh giơ tay lên, Phạm Ninh cười nói:

- Phỏng chừng học sinh kinh thành biết tên của ta, ta tự giới thiệu với mọi người một chút, ta tên là Phạm Ninh, trước mắt đảm nhiệm Đại Tống Tham tri Chính sự, Thái sư, tước phong Ngô Quận Vương....."

- Tiểu Phạm tướng công!"

Phạm Ninh vẫn chưa nói xong, đại bộ phận học sinh đều kinh hô lên, không riêng gì học sinh kinh thành biết hắn, người trong thiên hạ người nào không biết tiểu Phạm tướng công đại danh đỉnh đỉnh, không biết ai vỗ tay trước, trong phòng học lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Phạm Ninh khoát tay cười nói:

- Xem ra tất cả mọi người đều biết ta, ngày hôm qua ta đến Ngô Thành huyện, ở trong này tuần tra một tháng, sau đó trở về Đại Tống, ta cũng không nói lòng vòng, Bắc đảo đúng là do ta mua, nhưng nó cũng không phải hoàn toàn thuộc về ta, nó cũng thuộc về tất cả cư dân Bắc đảo, các ngươi và cha mẹ của các ngươi đều là chủ nhân hòn đảo này, đây không phải là nói nghe cho hay, mỗi gia đình các ngươi ở Bắc đảo đều có năm khoảnh đất, tương lai các ngươi có gia đình riêng, chính các ngươi cũng sẽ đạt được năm khoảnh đất, tương lai Bắc đảo sẽ trở thành một nước phụ thuộc Đại Tống, các ngươi liền sẽ trở thành quốc dân đời đầu của đảo quốc này.

Trong phòng học rất an tĩnh, mỗi một học sinh đều nghe rất chuyên chú, Phạm Ninh tiếp tục nói:

- Mọi người có lẽ không hiểu, chúng ta học tập ngôn ngữ thổ dân hải đảo xung quanh làm cái gì? Nhân đây muốn nói cho mọi người, khi ta tới, quân đội của ta tham chiến ở phía bắc đảo No-my, trợ giúp một bộ lạc tiêu diệt ba bộ lạc khác, ta muốn một bình nguyên, nam bắc và đông tây cách nhau hai mươi dặm, có thể xây dựng một tòa thành, nương tựa một hải cảng thiên nhiên cực kỳ đẹp, nơi đó tương lai sẽ trở thành điểm trung chuyển và tiếp tế quan trọng giữa Nam Bắc đảo và đại lục phía nam, qua vài năm nữa, trong các ngươi sẽ có người đi tới đó tham dự quản lý, dĩ nhiên không tránh khỏi việc giao tiếp với thổ dân, không hiểu ngôn ngữ của bọn họ thì giao thiệp làm sao? kế sách

- Có hội sinh viên nói, hẳn là bọn họ học Hán ngữ mới đúng, tại sao chúng ta phải học ngôn ngữ của bọn họ? Lời này rất đúng, nhưng ngươi không biết ngôn ngữ của bọn họ, ngươi dạy bọn họ Hán ngữ như thế nào?

- Chúng ta hiện tại có lẽ tạm thời sẽ không giao tiếp với những thổ dân đó, nhưng sớm hay muộn chúng ta cũng phải đối mặt, ta từng nghĩ tới, đơn giản giết hại toàn bộ bọn họ hầu như không còn, nhưng ngẫm lại cũng không thực tế, bọn họ sẽ trốn vào rừng rậm nguyên thủy, sẽ chạy đến biển rộng, sẽ bỏ chạy vào đại lục, không thể tiêu diệt bọn họ được, mà khi đó, bọn họ liền sẽ trở thành kẻ thù của Bắc đảo, không ngừng tập kích con của chúng ta, tập kích thương thuyền của chúng ta, làm chúng ta khó lòng phòng bị, nếu con đường tiêu diệt giết hại này không thể thực hiện được, vậy đi một con đường khác, đi hoàn lương bọn họ, giáo hóa bọn họ, dạy bọn họ trồng trọt, cải thiện cuộc sống bọn họ, dạy con của bọn họ đọc sách, làm cho bọn họ tín ngưỡng Phật giáo, dần dần làm cho bọn họ Hán hóa, chúng ta cũng có nguồn lao động, phải thực hiện mục tiêu này, vậy giao lưu ngôn ngữ là nhất định phải học, hôm nay ta bảo các vị học tập ngôn ngữ của bọn họ, mới có thể dễ dàng làm cho bọn họ học tập ngôn ngữ của chúng ta hơn, đây chính là kế sách lâu dài để trăm năm sau Bắc đảo của chúng ta ổn định và hòa bình.

Phạm Ninh nói xong lời nói này, cửa lại truyền đến một tràng tiếng vỗ tay, lúc này Phạm Ninh mới phát hiện ngoài cửa có mấy người đang đứng.

Chu Tề đi tới nói với các học sinh:

- Phạm tướng công nói rất đúng, người không lo xa thì ắt sầu gần, thổ dân hải đảo phương bắc thủy chung là mối tâm hoạn của chúng ta, chúng ta thành lập dân binh cũng là vì phòng bị bọn họ, vì chính sự an toàn của chúng ta và con cháu, chúng ta nhất định phải tích cực đối mặt, đi giải quyết vấn đề này, học tập ngôn ngữ của bọn họ chính là bước đầu tiên, mọi người vỗ tay, cảm tạ Phạm tướng công dạy bảo!

Trong phòng học lập tức vỗ tay như sấm, Phạm Ninh cười phất tay về hướng các học sinh, rồi xoay người đi ra ngoài.

Những người ở ngoài phòng học chính là chín người hội Trưởng lão, còn có hai huyện lệnh Lục Mẫn và Trương Tế đi suốt đêm từ Tống thành và Việt thành tới.

Mọi người hành lễ với Phạm Ninh, rồi tới ngồi ở đại sảnh nghị sự của trường huyện, Phạm Ninh cười nói:

- Ngày hôm qua ta vừa tới, rất nhiều chuyện đều cgưa điều tra, cũng không tiện phát biểu ý kiến, nhưng cảm giác khá tốt, Bắc đảo sức sống bừng bừng, phát triển rất mạnh, hiện tại Bắc đảo chúng ta chỉ khai thác, phát triển một góc nhỏ, còn có vùng đất rộng lớn hơn chờ chúng ta đi khai thác, phát triển, trong tương lai mười mấy năm tới, ít nhất chúng ta còn phải xây dựng mười thị trấn, xây dựng mấy trăm trấn nhỏ và thôn xóm, thế hệ này của chúng ta chỉ sợ là không thể nhìn thấy một Bắc đảo trọn vẹn, đời sau phỏng chừng cũng không thể thấy, ít nhất một hai trăm năm sau mới có thể dần dần hình thành, nhưng tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng gió, nếu chúng ta không làm gì cả, vậy người vất vả vẫn là con cháu của chúng ta, hôm nay chúng ta phấn đấu, chính là tặng cho con cháu chúng ta một cuộc sống tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment