Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1031 - Chương 1028

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1028
 

Hiện giờ cấp học huyện ở thành Ngô, thành Việt và thành Tống đều đổi thành trường học kĩ thuật chuyên nghiệp, bao gồm các giáo trình về các chuyên ngành như thương nghiệp, nông học, y học, cơ khí, khai thác khoáng sản, in ấn, luyện kim loại, đúc, làm giấy, tạo thuyền, kiến trúc, gốm sứ vân vân, chuyên ngành của mỗi huyện là khác nhau, học sinh có thể lựa chọn chuyên ngành theo sở thích và đam mê của mình, ngoài ra mỗi học sinh còn phải học võ nghệ và ngôn ngữ.

Hội thương nghiệp phụ trách tới Đại Tống chiêu mộ thợ thủ công tay nghề cao đến đảo Bắc làm thầy giáo.

Khi có thông cáo về việc cải cách, người dân trên đảo Bắc lập tức ủng hộ nhiệt tình, không dừng lại ở việc học sinh hăng hái báo danh, còn có rất nhiều người trưởng thành cũng muốn đến tham dự nghe học.

Có rất nhiều thợ thủ công địa phương đã bước lên bục giảng, giống như Phạm Thiết Ngưu tuy rằng không có nhiều học thức, nhưng ông lại chính là một chuyên gia thực thụ trong ngành nông nghiệp, có rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, ông dạy mọi người cách chăm bón bảo vệ đất đai, dạy mọi người cách canh tác trừ sâu vân vân, rất được người trưởng thành ủng hộ chào đón.

Nhưng chuyên ngành có sức hút nhất lại là ngành thương nghiệp và cơ khí, thương nghiệp là Minh Nhân, Minh Lễ thay phiên lên lớp giảng bài, mà ngành cơ khí chủ yếu là động cơ hơi nước rất thu hút học sinh, do hai người thợ thủ công về động cơ hơi nước dùng cho thuyền giảng bài, giảng giải cho mọi người về nguyên lí và cách chế tạo, sửa chữa động cơ hơi nước.

Chế độ cải cách giáo dục trên đảo Bắc thậm chí đã kinh động đến đảo Nam, Cao Tuân Phủ đã đích thân chạy đến đảo Bắc học hỏi kinh nghiệm, lực lượng giáo viên ở đảo Nam không đủ, thậm chí không ít học sinh ở đảo Nam đã chen chân đến đảo Bắc xin học, tất cả những điều này sẽ được nói ở phần sau.

Phạm Ninh lại ở lại chơi với bà nội hắn vài ngày, bà nội Dương Thị và cả nhà tam thúc sống cùng nhau, bà đã tám mươi tuổi, tai mắt không được tinh, có điều sức khỏe không đến nỗi nào, thi thoảng vẫn có thể ngồi thuyền đi dạo cho khuây khỏa.

Việc cháu nội đến khiến Dương thị vui vô cùng, bà đương nhiên càng vui hơn khi có một cặp chắt, nhân lúc mọi người không để ý, bà liền lén đưa mấy chục văn tiền mà bà tích góp được cho chắt Phạm Cảnh, dặn dò nó đi mua kẹo ăn, còn về chắt gái Chân Nhi, thì nhận được một rổ trứng gà.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó Phạm Ninh đã ở đảo Bắc được gần một tháng, ngày trở về đang ngày một tới gần.

Vài ngày cuối, Phạm Ninh dẫn con gái con trai cùng cưỡi ngựa đi qua bãi nông trường Thiên Nam, thầy trò Kiếm Mai Tử tất nhiên cũng đi cùng bọn họ. Nông trường Thiên Nam nằm ở phía Bắc của huyện thành Việt, địa hình của đảo Bắc thuộc kiểu cao ở giữa bốn phía xung quanh lại thấp, trung bộ là đất núi, còn bốn phía giáp biển lại là những bình nguyên lớn màu mỡ.

Bãi nông trường Thiên Nam có khoảng hai vạn hecta đất, hiện tại nuôi ba nghìn con ngựa, năm nghìn con trâu, mười lăm vạn con dê, đây mới là khởi đầu, không lâu sau sẽ phát triển hơn nhiều.

- Cảnh Nhi, cùng cưỡi ngựa thôi! Sáng sớm mai chúng ta phải xuất phát rồi, hôm nay chúng ta phải cưỡi ngựa chơi một bữa cho đã.

Phạm Ninh gọi con trai từ phía xa.

Phạm Cảnh năm nay mười hai tuổi, trông rất giống mẫu thân Chu Bội, tính cách thì vô cùng điềm đạm nho nhã, yêu thích đọc sách, ước mơ lớn nhất là cả đời được sống trong kho sách.

Phạm Cảnh đứng dậy nói:

- Cha ơi, đùi con đau lắm, đến bước thôi cũng không nổi, con không cưỡi đâu.

Chân Nhi đang bên cạnh Phạm Ninh liền bĩu môi nói:

- Đúng là không có bản lĩnh gì cả, mới cưỡi ngựa có hai ngày mà đã kêu rồi.

- A Chân, không được nói em con như vậy.

Phạm Ninh cũng không ép con trai, cười nói:

- Vậy con nghỉ ngơi đi.

Hắn kéo dây cương một cái, dẫn theo con gái phóng ngựa đi về phía xa, kĩ thuật cưỡi ngựa của Chân Nhi rất tốt, tính cách lại cởi mở phóng khoáng, dưới khung cảnh trời xanh mây trắng, nó cười lớn trên bình nguyên rộng mênh mông.

Lúc này, Kiếm Mai Tử ngồi bên cạnh Phạm Cảnh cười nói:

- Cảnh nhi sao không đi cưỡi ngựa cùng phụ thân.

Phạm Cảnh có chút ngại ngùng nói:

- Ta không muốn cùng cưỡi ngựa với nha đầu khùng đó, chị ấy sẽ trêu cợt ta.

Dừng một lát, Phạm Cảnh lại nói:

- Thực ra ta không thích cưỡi ngựa, ta thích ngồi thuyền, ngồi bên cạnh cửa sổ trên thuyền xem sách uống trà, đó mới là điều mà ta thích nhất.

Mai Kiếm Tử khẽ cười nói:

- Con có biết phụ thân con vì sao dẫn con tới nơi này không?

Phạm Cảnh trầm ngâm một lát nói:

- Phụ thân đã từng nói với ta, sau này ta sẽ là vương của đảo Bắc, phụ thân mong ta làm quen với nơi này, thích nơi này.

- Vậy con có thích không?

Phạm Cảnh gật đầu:

- Ta thích sự yên tĩnh, sự giản dị của nơi này, giống như một đào nguyên tiên cảnh, chỉ tiếc là ít sách quá, lần tới đến, ta sẽ đem đầy một thuyền sách.

Mai Kiếm Tử không kìm được bật cười:

- E là tương lai con có làm vương, cũng không quản việc.

- Ý của phụ thân chính là như vậy, tương lai ta chỉ là kẻ đứng đầu theo kiểu tượng trưng, cụ thể từng việc sẽ do hội trưởng lão quyết định, do quan viên huyện châu chấp hành.

Mai Kiếm Tử thở dài nhẹ một tiếng:

- Cha ngươi thông minh từ nhỏ, rất thông minh, từ bé đã thông minh hơn người.

- Đại cô, sau này cô có đến đảo Bắc không?

- Có, sau này ta sẽ xây một tòa nữ đạo quán trên đảo Bắc, sẽ dẫn tất cả đồ đệ tới, đại cô rất thích nơi này, cũng giống như con, thích sự yên tĩnh ở nơi đây.

Mai Kiếm Tử ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xanh và mây trắng lơ lửng, tức thời, tâm hồn của cô bay đến tương lai xa xôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà Phạm Ninh lên thuyền ở thành Việt, đội thuyền ở đảo Nam đến bến tàu ở thành Ngô, hai bên hẹn tập hợp với nhau lại rồi cùng xuất phát, đường qua bến cảng thành Việt, thuyền chủ bèn đậu gần bến cảng để đón cả nhà Phạm Ninh.

Vợ chồng nhị thúc Phạm Thiết Qua và Minh Nhân cũng ngồi thuyền cùng về, Minh Nhân phụ trách quay về để chiêu mộ một loạt những nhân tài có trình độ cao để làm hoàn thiện hơn đội ngũ giáo viên.

Lần này trở về, đội thuyền hầu như đều là thuyền trống, khiến Minh Nhân có chút thất vọng, không giống như khi trước ở Côn Châu, bao nhiêu là các loại sản vật, vàng bạc, lương thực, lưu huỳnh, gỗ, ngựa đem về Đại Tống.

Sáng hôm nay, Minh Nhân và Phạm Ninh ngồi trước cửa thuyền uống rượu, Minh Nhân nhìn về biển rộng mênh mông trước cửa sổ, thở dài nói:

- Điều tiếc nuối nhất của huynh chính là đảo Bắc không có lấy một sản phẩm nào có thể lấy ra, giống như đường sương và mộc miên của Lã Tống, hương liệu, cao su của Bảo Châu, không thể bán đến Đại Tống để kiếm tiền, chúng ta không thể mua than cốc ở đại lục nam, không thể mua mộc miên và đường sương ở Lã Tống, không thể mua vật dụng hàng ngày ở Đại Tống, nhân khẩu của chúng ta quá lớn, không thể vật gì cũng tự mình làm.

Phạm Ninh uống ngụm rượu cười nói:

- Hội thương nghiệp của các huynh ở Đại Tống có thể kiếm nhiều tiền chứ, đủ để bổ trợ cho đảo Bắc, buôn bán không phải là một hình thức kiếm tiền rất tốt hay sao?

Bình Luận (0)
Comment