Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1032 - Chương 1029

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1029
 

Minh Nhân lắc đầu:

- Thương nghiệp quá không thực tế, không có lấy một loại đặc sản chống đỡ, trong lòng vẫn không thể tự tin.

- Hôm nay huynh mời ta uống rượu, chắc có ý đồ khác phải không?

Minh Nhân vội vàng cười theo nói:

- Bọn huynh đều nói, cần đệ chỉ ra xem bọn huynh đang mê muội sai lầm chỗ nào đấy! Mọi người đều ngại, thế là huynh đệ mở miệng.

Phạm Ninh mỉm cười nói:

- Vậy thì ta chỉ cho bọn huynh vài con đường phát tài.

Minh Nhân mừng rỡ, liền ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.

- Con đường thứ nhất chính là cây thuốc lá, chính là một trong bốn loại thực vật mà ta đem đến, đợi đến khi trồng được nó, ta sẽ dạy các huynh cách chế biến, đây là thứ có thể kiếm được khối tiền lớn, cũng giống như trà vậy, sẽ trở thành một loại vật phẩm phục vụ đam mê, có điều nơi thích hợp trồng cây thuốc lá nhất lại là Lã Tống, có thể trồng được loại cây thuốc lá tốt nhất, các huynh phải cố gắng mua lấy vài nông trường lớn ở Lã Tống, chuyên để trồng cây thuốc lá, rồi vận chuyển về đảo Bắc gia công chế biến.

- Không vấn đề, đảo Ban Gia của Lã Tống là do huynh năm đó dùng năm trăm tấm tơ lụa mua của vương Lã Tống, có công văn giấy tờ, triều đình cũng công nhận rồi, lượng vàng dự trữ trên hòn đảo đó rất nhiều, quan viên phủ Lã Tống tìm huynh vài lần, triều đình muốn thu hồi lại hòn đảo đó, vậy huynh liền lấy đổi thành vài nông trường lớn, chuyên trồng cây thuốc lá.

- Cụ thể phải làm thế nào, ta đã viết một sổ tay nhỏ giao cho tam thúc, cái này cần bảo mật, huynh về cùng tam thúc thương lượng cách làm chuyện này.

Minh Nhân gật đầu:

- Huynh hiểu rồi.

Phạm Ninh lại tiếp tục nói:

- Con đường phát tài thứ hai chính là con đường gia công kim loại, ví dụ như loại quặng sắt tốt ở đảo Bắc, các huynh phải lợi dụng quặng sắt chất lượng tốt của đảo Bắc để luyện ra thứ gang thép tốt nhất thiên hạ, giá sẽ gấp mười lần so với loại sắt thô bình thường, lại ví dụ như ở đảo No-my có một loại khoáng vật mà trữ lượng rất lớn, đó chính là đồng, các huynh có thể đi khai thác về sau đó luyện thành đồng trắng, và làm thành tiền tệ để mua bán đồ vật của người phương tây, người phương tây họ coi đó là đồ quý giá, quý hơn cả bạc trắng, huynh là thương nhân, chắc hẳn là còn nghĩ sâu xa hơn ta.

Minh Nhân nghe những lời này vô cùng nhập tâm, Phạm Ninh lại cười nói:

- Con đường kiếm tiền thứ ba đó là máy móc, phải nghĩ mọi cách để làm ra cỗ động cơ hơi nước loại nhỏ mà chất lượng tốt, sau đó dùng nó để tạo ra loại máy móc có thể dùng cho việc canh tác đồn điền, máy vận chuyển, máy cắt gỗ, máy khai thác than vân vân, các huynh có thể bán với giá cao, đây cũng là cách kiếm tiền.

Thực ra Phạm Ninh rất mong là xe lửa động cơ hơi nước có thể xuất hiện ở đảo Bắc, nhưng hắn không muốn tham dự, mà muốn các thợ thủ công thông minh có thể tự phát minh ra.

Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, lấy một trang giấy ra, phác họa một chiếc xe lửa đơn giản, đưa cho Minh Nhân:

- Đây là máy vận chuyển mà ta tưởng tượng, lợi dụng động cơ hơi nước, nhưng tạo ra nó như thế nào thì ta không biết, lần này huynh về kinh thành, phải bảo Chu lão gia chuyển viện nghiên cứu động cơ hơi nước đến đảo Bắc, sau đó toàn tâm toàn lực nghiên cứu, và làm ra chiếc xe vận chuyển bằng động cơ hơi nước này.

Minh Nhân trịnh trọng gật đầu:

- Đệ sẽ không phụ sự kì vọng của huynh.

Lúc này có tiếng còi hơi "Tu tu" vang lên, đã tới đảo No-my rồi.

Vô số người thổ dân đang đứng ở trên bờ vẫy tay hoan hô, cảng thành ở phía Nam của đảo này đã bắt đầu được kiến tạo, một vạn lao công Nhật Bản với kĩ thuật xây thành thành thục, với mức lương cao mỗi tháng năm quan tiền và hợp đồng lao động kéo dài nửa năm, bọn họ sẽ xây dựng một thành trì có chu vi hai mươi dặm và một bến cảng ở nơi đây.

Phạm Ninh cười nói:

- Chúng ta lên đảo xem nào, ở lại đây nửa ngày rồi xuất phát!

Trong phòng, a Nhã đang ngồi xổm trên mặt đất, đang cẩn thận rửa chân cho Phạm Ninh, hai ngày cuối cùng của chuyến đi đều là cưỡi ngựa về phía Bắc, Phạm Ninh quả thực có chút mỏi mệt, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Lúc này, Chu Bội bưng canh ngân nhĩ tổ yến đi vào, nàng ta đặt bát canh trên bàn, hỏi:

- Vương tướng công tới có việc gì?

- Ông ta đến tìm ta muốn ta ủng hộ, thời gian vừa rồi ông ta liên tục bị phản đối, hi vọng ta có thể ủng hộ ông ấy.

Chu Bội không hài lòng hừ một tiếng:

- Lúc đó ông ta khuyên thiên tử không đến Tây Hạ, kết quả là để chàng ở vào tình thế ngồi trên đống lửa, lúc này lại đến nhờ chàng giúp đỡ, con người này còn biết xấu hổ nữa không đây?

Phạm Ninh cười cười:

- Ta quen Vương An Thạch đã nhiều năm, ông ta là một người cứng đầu, có đập đầu vào tường nam cũng không quay đầu, lại khá bảo thủ, không nghe lời khuyên của người khác, nhưng nói về nhân phẩm, ông ta hoàn toàn khác với Trương Nghiêu Tá, khuyên thiên tử không đến Tây Hạ, không hẳn vì đối phó với ta, mà là ông ta thực sự sợ thiên tử nhiễm bệnh, mà đó lại là chỗ dựa chính trị duy nhất của ông ta.

- Nhưng Phú Bật tướng công không phải cố ý lừa chàng đấy chứ?

- Một người có thành kiến đối với một người, vậy thì bất kể đối phương có làm gì, người đó cũng sẽ nghĩ theo hướng xấu, đây là bản tính của con người, Phú tướng công không phải muốn lừa ta, ông ấy quả thực nhận thấy Vương An Thạch bụng dạ khó lường, kết luận của ông ta không chắc là công bằng, chúng ta nên có phán đoán của riêng mình.

- Nói như vậy là chàng có ý định ủng hộ ông ta?

- Ta ủng hộ phương án của Vương An Thạch, nhưng phải tỏ thái độ như thế nào thì, xem rồi nói tiếp, không thể vội vã biểu lộ ra.

- Thôi vậy, thiếp chỉ quan tâm vậy, chàng tự có phương án của mình, hôm nay chàng nghỉ sớm đi, có chuyện gì ngày mai bàn tiếp.

Chu Bội đưa mắt ra hiệu cho a Nhã, a Nhã hiểu ý, dùng vải khô lau chân cho Phạm Ninh rồi bưng chậu đứng dậy đi ra.

Phạm Ninh khẽ gặng hắng một tiếng, Chu Bội lại cười nói:

- Đi ngựa hai ngày rồi, chàng đừng có suy nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi sớm đi!

Nói xong, nàng ta đóng cửa ra ngoài.

Phạm Ninh chỉ có thể nằm trên giường, toàn thân mệt rã rời, chỉ một lát sau, liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh đến lầu phía đông Xu Mật Viện, cả lầu đông đều được sắp xếp cho Xu Mật Viện, chính thức treo biển hành nghề tại kinh thành, có điều tên trên cờ lại là "Xu Mật Viện Tham Mưu Ty".

Phạm Ninh đi lên tầng hai, vừa khéo gặp Quách Khuê tại cầu thang, Quách Khuê vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:

- Tướng công đến rồi!

- Mới về hôm qua, quan phòng của ngươi ở đâu, chúng ta vào ngồi một lát.

- Ở ngay bên cạnh, mời tướng công!

Phạm Ninh theo Quách Khuê vào phòng, một trà đồng bước vào dâng trà, Phạm Ninh hỏi:

- Xảy ra chuyện gì ở nước Liêu? Gia Luật Hồng Cơ đột nhiên trở nên cường mạnh rồi.

Quách Khuê ngồi xuống thở dài nói:

- Bộ Nữ Chân bị tiêu diệt rồi, bộ Khắc Liệt thì đầu hàng, nước Liêu liền không phải lo nỗi lo về sau nữa chăng?

Bình Luận (0)
Comment