Chương Kiệt trước sau vẫn không hiểu tại sao tiểu Phạm tướng công lại chọn Thạch Hiển, sự thật chứng minh Thạch Hiển đúng là lòng dạ hẹp hòi, xử sự bất công nên mới dẫn đến nội bộ bất hòa của tộc Nữ Chân, Thạch Hiển căn bản là người đứng đầu không đáng được nâng đỡ.
Trái lại, Chương Kiệt cảm thấy Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi lại là một nhân vật rất lợi hại, có thể nắm chặt toàn bộ bộ lạc Nữ Chân trong tay, chỉ cần có thêm sức mạnh phụ trợ của Đại Tống, Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi hoàn toàn có thể trở thành họa lớn của Liêu Quốc, Chương Kiệt cứ mãi không hiểu, tại sao tiểu Phạm Tướng công lại phải tiêu diệt bộ lạc Hoàn Nhan?
Dù rằng trong lòng vẫn không hiểu, nhưng y vẫn trung thành mà chấp hành mệnh lệnh của Phạm Ninh, nhưng mà dường như hiện tại y đã hiểu ra được điều gì đó?
Một khi Liêu Quốc bị tiêu diệt, Nữ Chân tất nhiên sẽ quật khởi, đồng thời cũng sẽ trở thành mối họa lớn cho Đại Tống, cũng giống như khi sau khi Đột Quyết bị tiêu diệt thì Hồi Hột cũng nổi dậy, cuối cùng thì chúng sẽ thèm muốn Trung Nguyên phồn thịnh này.
Chương Kiệt khẽ thở dài, y không thể không bội phục tiểu Phạm Tướng công mưu tính sâu xa, lợi dụng hết mức người Nữ Chân để làm suy yếu Liêu Quốc, nhưng lại khiến người Nữ Chân không thể trở nên lớn mạnh, vì vậy nên hắn mới nâng đỡ Thạch Hiển, là lý do căn bản để tiêu diệt Hoàn Nhan, tiểu Phạm Tướng công sớm đã nhìn ra Thạch Hiển sẽ không thành đại sự, bọn họ bị Liêu Quốc tiêu diệt, đối với tương lai của triều Tống lợi nhiều hơn hại.
- Tư mã, một tên dẫn đường nói cách đây 30 dặm về phía nam có một nơi tập trung sinh sống của bọn tộc mọi Khiết Đan.
Lưu Côn nhỏ giọng nói với Chương Kiệt.
Chương Kiệt gật đầu hỏi:
- Có bao nhiêu người ngươi biết không?
- Đại khái trên dưới hơn nghìn người.
Lưu Côn chỉ vào một nhánh sông cách đó không xa:
- Đi theo con sông này khoảng 30 dặm là có thể tìm đến.
Chương Kiệt lập tức ra lệnh:
- Đội thuyền cập bờ!
Đội tàu bắt đầu đi sát bờ về hướng nam, Chương Kiệt nói với Lưu Côn:
- Chúng ta đợi ở đây, ngươi có thể dẫn năm nghìn kỵ binh đi về phía nam, ta đợi tin tức tốt của ngươi.
- Tư mã yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót!
Từng đội binh lính dẫn ngựa rời thuyền, không lâu sau, năm nghìn kỵ binh đã tập kết trên bờ, dùng bông gòn bao móng ngựa lại, không một tiếng động chạy về hướng phía nam.
Chương Kiệt trở lại khoang thuyền và mở bản đồ, đây là bản đồ do lính trinh sát vẽ lại, nơi có đánh dấu trên bản đồ chính là khu sinh sống của dân tộc mọi Khiết Đan, nhưng có nơi thì không được đánh dấu, giống như nơi đóng quân bị phát hiện đầu tiên của dân tộc mọi Khiết Đan hiện tại, trên bản đồ vốn không hề đánh dấu, vì vậy nên mới cần người dẫn đường.
Chương Kiệt tìm được nơi ở hiện tại của bọn chúng, cách tòa thành bỏ hoang Phẩu A Lý chừng 40 dặm về phía tây, y tìm được con sông đó, rồi vẽ một hình tam giác ở phía nam con sông, rồi dùng bút đỏ đánh dấu lên, biểu thị đã dọn dẹp sạch sẽ vùng đó.
Trên bản đồ tổng cộng có hai mươi bảy điểm định cư, nhưng người dẫn đường nói với bọn họ, ít nhất cũng phải hơn bốn mươi điểm, mười mấy điểm kia là nơi định cư của tộc Hề, đều cần phải nhổ bỏ.
Lúc hoàng hôn, kỵ binh quay lại đoàn tàu, áp giải hàng trăm tử nữ và trẻ em đang khóc sướt mướt, trên thực tế lúc chiểu, Chương Kiệt đã nhìn thấy khói đen xuất hiện ở phía nam, không biết là đang thiêu thi thể hay đốt nhà, bọn họ đều đang chờ đợi quân Tống chiến thắng trở về.
Ngoại trừ sáu bảy trăm phụ nữ và trẻ em, quân Tống còn thu được số lượng lớn da và lông thú cũng như vàng bạc, còn có không ít cá khô và thịt khô đều bị quân Tống mang hết về đây.
Lúc này, Lưu Côn dẫn theo một đám binh lính tới, Chương Kiệt nghênh đón cười đáp:
- Thành quả chiến đấu không tệ đấy!
Lưu Côn cười gật gật đầu:
- Đã giết hơn bốn trăm tên nam tử, làm bị thương nhẹ bốn huynh đệ, thu hoạch được hơn ba nghìn tấm da và lông thú loại tốt, vàng có năm vạn lượng, còn có mấy nghìn lượng bạc trắng, không ít vải vóc tơ lụa, tiếc là không có bò và dê.
Chương Kiệt cười nói:
- Bọn chúng là dân tộc chuyên đánh bắt cá, không phải dân du mục, cho nên chiến lợi phẩm không thể nào là bò dê được, tuy nhiên nếu đi về phía nam, có không ít dân tộc mọi Khiết Đan chăn thả để kiếm sống.
- Đám phụ nữ và trẻ em này nên xử lý thế nào?
- Cứ dựa theo biện pháp đã bàn trước đó, đưa bọn họ đến thành Bình Di, để Bình Di chuyển giao đến Côn Châu, rồi đợi chỉ thị của Phạm Tướng công.
Lưu Côn lập tức ra lệnh binh lính đem đám phụ nữ và trẻ em áp lên một chiếc thuyền lớn, để binh lính đưa bọn họ đến thành Bình Di.
Bọn họ đem theo nhiều tàu trống, chính là để áp giải tù binh về thành Bình Di.
Đoàn tàu của quân Tống nghỉ ngơi một đêm tại chỗ, ngày hôm sau khi trởi sáng lại tiếp tục đi về phía tây nam.
***
Ngay lúc cục diện chiến tranh tại mặt trận phía đông đang xảy ra sự biến đổi nhanh chóng, thì đội quân chủ lực Khiết Đan xâm lược phía nam tại mặt trận phía tây đang tiến hành kế hoạch ban đầu một cách trật tự, hai ngày sau khi qua cổng Lâu Phàn, Bắc viện Đại vương Gia Luật Na Dã dẫn đầu mười hai vạn kỵ binh đã đến Thái Nguyên.
Bọn chúng không mang theo vũ khí công thành, cũng chẳng mang theo lều trại, bên này mưa rất ít, đối với kỵ binh Khiết Đan mà nói thì lều trại không cần thiết, chỉ cần nhóm một đống lửa trại, đám binh lính dùng thảm quấn người là có thể nằm xuống dưới đất mà ngủ.
Gia Luật Na Dã cũng xuất thân là quý tộc Khiết Đan, tuổi chừng ba mươi mấy, thuộc hàng tướng lĩnh cấp cao trẻ tuổi của Khiết Đan, mối quan hệ với Gia Luật Hồng Cơ vô cùng tốt, là đại tướng tâm phúc mà Gia Luật Hồng Cơ cực kỳ tin tưởng, năm chín tuổi gã ta đã được phong làm tiểu Tướng quân, mười ba tuổi theo quân xuất chinh, hai mươi tuổi trở thành phó Thống lĩnh của Túc Vệ Quân, từng dẫn quân đi bình định cuộc nổi loạn Trọng Nguyên, đầu năm còn dẫn mười mấy vạn đại quân đi tiêu diệt người Nữ Chân, thanh danh gây chấn động tại Liêu Quốc, là "Danh tướng chi hoa" lẫy lừng hiện nay của Liêu Quốc.
Đầu năm nay, quý phụ của gã – Bắc viện Đại vương Gia Luật Triệu Tam qua đời, Gia Luật Hồng Cơ bèn để Gia Luật Na Dã tiếp nhận chức vụ Bắc viện Đại vương, nắm giữ quân quyền với hai mươi vạn đại quân, từ đó trở thành Bắc viện Đại vương trẻ tuổi nhất của Liêu Quốc từ trước đến nay.
Gia Luật Na Dã từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp bất kỳ trắc trở gì, cũng chưa bao giờ bại trận, gã kiêu ngạo từ trong xương tủy, tuy nhiên dù có kiêu ngạo thế nào thì gã vẫn tương đối cẩn thận, gã dẫn đầu đại quân chủ lực tại thành Thái Nguyên bày ra tư thế chuẩn bị công thành, nhưng lại phái Đại tướng Gia Luật Tân Phong dẫn một vạn kỵ binh đi chiếm đóng Tỉnh Hình.
Dựa theo chiến lược bố trí của Gia Luật Hồng Cơ, bọn chúng đánh Thái Nguyên chỉ là giả, mục tiêu thật sự chính là đi xuyên qua Thái Hành Sơn để tiến đánh vào nội địa Hà Bắc, đánh cho quân Tống trở tay không kịp.