Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1050 - Chương 1047

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1047
 

Lâu Phàn Quan thực tế là một khu vực lòng chảo, vùng thượng du sông Hôi của sông Tang Can chảy xuyên qua vùng núi rộng lớn tạo thành khe núi, Lâu Phàn Quan là tên gọi của triều Tống, Liêu Quốc lại gọi khe sâu này là cửa cốc Trần Gia, khe này dài ba mươi mấy dặm, chỗ rộng nhất tầm hai mươi mấy dặm, chỗ hẹp nhất chưa đến một dặm, Lâu Phàn Quan được xây dựng tại vùng hẹp nhất này.

Phía nam của Lâu Phàn Quan là huyện Thần Vũ của Liêu Quốc, huyện lị không lớn, dân số chưa đến một vạn, lính đóng quân cũng chỉ có hơn ba trăm tên, nguồn cấp dưỡng cho quân phòng thủ tại Lâu Phàn quan đều dựa vào huyện Thần Vũ cung cấp.

Về đêm, một đội quân tầm nghìn người đi qua huyện Thần Vũ, hối hả đi về phía bắc cửa ải.

Lâu Phàn Quan được xây dựng dưới triều Hán, trải qua nghìn năm đã phải xây lại hoặc tu sửa nhiều lần, lần xây lại gần nhất là dưới thời kỳ Tống Thái Tông Thái Bình Hưng Quốc, cách đây đã tám chín mươi năm, sau khi Liêu Quốc chiếm lĩnh cũng có tư sửa chút ít lại hai lần, cửa ải cao to kiên cố, nước sông của sông Hôi chảy róc rách từ dưới thành trì theo hình trăng khuyết.

Trên cửa ải tối đen như mực, từ xa nhìn không rõ có binh lính đang đi tuần tra hay không, cũng giống như vậy, binh lính trên thành đang tuần tra cũng đồng dạng không nhìn rõ tình hình ở bên ngoài.

Để cướp lấy Lâu Phàn Quan có hai cách, một là giả dạng quân Liêu trở về phía bắc, lừa chúng mở cửa thành, nhưng hiện tại vừa đúng lúc lại là thời điểm giao chiến, thông thường sẽ có khẩu lệnh đặc biệt, con đường lừa mở cửa thành e là không được, vậy chỉ còn cách thứ hai, xuất binh giành lấy Lâu Phàn Quan.

Nhưng mà cách thứ hai lại có hai phương án, một phương án là cưỡng đoạt, trực tiếp dùng thiết hỏa lôi làm nổ tung cửa thành, nhưng cũng có thể làm tường thành chấn động sụp đổ, còn một phương án khác là cướp đoạt một cách khéo léo, nhân lúc đêm tối yểm trợ tập kích Lâu Phàn Quan.

Chủ tướng phụ trách việc giành lấy Lâu Phàn Quan lần này là một vị thống lĩnh tên là Dương Anh, y là cháu trai của Dương Văn Quảng, tướng đời thứ năm của Dương gia, tuổi khoảng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám, lúc mười tám tuổi đã theo quân đi làm trinh sát, cho đến nay vẫn tác chiến với quân Tây Hạ, công lao tích góp được thăng chức làm thống lĩnh.

Dương Anh có kinh nghiệm phong phú, Dương Văn Quảng bèn giao nhiệm vụ giành lấy Lâu Phàn Quan cho y.

Trên thực tế, quân Tống đối với tình hình đóng quân của Lâu Phàn Quan hoàn toàn không biết gì cả, Dương Anh chỉ phán đoán qua đồn trữ lương thực của huyện Thần Vũ thì số lính thủ thành ở Lâu Phàn Quan không quá một nghìn người, nhưng phán đoán có đúng hay không, còn phải xem vào tình hình cuối cùng, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định được, Lâu Phàn Quan tuyệt đối không có bố trí lực lượng hùng hậu.

Một nghìn binh lính ẩn náu tại một khúc ngoặt cách cửa ải chừng ba trăm bước, thời gian hiện tại đã đến canh ba, lúc này, một tên lính chạy vội trở về, thấp giọng nói với Dương Anh:

- Ty chức đã tra xét qua, vùng nước phía dưới cao khoảng ba thước, còn vùng nước dưới tường thành cách khoảng nửa thước, có hai dãy hàng rào sắt, nhưng mà hiện tại đã bị mục nát, ít nhất đã mười mấy năm chưa thay.

Chủ ý tấn công của Dương Anh là ở dưới nước, Liêu Quốc chiếm lĩnh Lâu Phàn Quan đã gần bảy mươi năm, trong bảy mươi năm này chưa từng xảy ra chiến tranh, cửa ải cũng đã gần ba mươi mấy năm chưa tu sửa, hành lang sắt phía dưới cũng đã gần ba mươi năm chưa thay, ngâm trong nước ba mươi năm nay, sắt dù có tốt thế nào thì cũng bị gỉ nát hết rồi.

Dương Anh mừng rỡ, hạ lệnh cho hai thủ hạ:

- Ta dẫn trăm binh lính đi vào trong mở cổng thành, các ngươi đợi ở bên ngoài, sau khi cổng thành mở thì tiến đánh vào trong.

Hai người cùng nhau khom mình thi lễ:

- Tuân lệnh!

Dương Anh vẫy tay, xoay người chạy đi dẫn theo vài trăm binh lính Phi Hổ tinh nhuệ về phía cửa ải.

Một nghìn binh lính mà y mang đến đều thuộc đội Phi Hổ, là lính tinh nhuệ trong dàn trinh sát, sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh, mà đây còn là trăm tên thủ hạ của y thuộc dạng tinh nhuệ của tinh nhuệ, mỗi người đều có khả năng lấy một địch mười.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã chạy đến dưới thành, áp sát tường thành mà đứng, y khẽ phất tay, hai tên lính bèn lặn xuống nước, dùng cưa bằng kim loại rất nhanh cưa đứt thanh hàng rào sắt dưới nước, một cái lỗ cao ba thước liền xuất hiện trước mắt bọn họ.

Dương Anh mang theo tấm chắn sau lưng, trong miệng cắn chặt cây đao chiến dẫn đầu leo vào trước, sau khi leo được khoảng năm sáu trượng, từ trong thành ải đưa đầu ra, lúc này y mới phát hiện, Lâu Phàn Quan là do hai cánh cửa thành nam bắc hợp thành, ở giữa trong thành ải là khu đất rộng chừng ba mươi mấy mẫu, sát bên vách núi dựng không ít nhà đá, ở giữa có gần trăm đỉnh lều lớn.

Dựa vào kinh nghiệm trinh sát nhiều năm, Dương Anh lập tức đoán ra được ngay, khả năng phỏng đoán của mình hoàn toàn chính xác, nhân số không quá nghìn người.

Binh lính từng người từng người ngoi ra khỏi mặt nước, một lát sau, trăm người đã tập kết xong, dưới sự chỉ huy của Dương Anh, binh lính phân làm hai đường, một nhóm năm mươi người bảo vệ phía dưới cửa thành, nhóm năm mươi người còn lại theo Dương Anh đi lên thành.

Nơi cửa thành không có binh lính, cửa lớn đóng chặt, trên đầu thành có hơn ba mươi tên lính đều ôm trong lòng trường mâu dựa vào tường thành ngủ say.

Dương Anh ngoảnh đầu lại nháy mắt, năm mươi tên lính rút dao găm sắc bén, mỗi người nhắm đến một tên, chỉ thấy một ánh hàn quang lóe lên, hơn ba mươi tên quân Liêu toàn bộ đều bị cắt đứt yết hầu, ngã trên mặt đất, ngay sau đó trên lưng lại bị thêm một đao, kết liễu tính mạng.

Lúc này, Dương Anh đã đến trước chiếc bàn tời, trên bàn tổng cộng có năm tòa, đại diện cho năm cái chốt cực lớn trên cửa sắt, mười mấy tên lính cùng nhau dùng sức đẩy năm tòa bàn tời, 'Tạch... ! Tạch... !" một tiếng rung lên, năm cây chốt cửa sắt chậm rãi dựng lên.

Dưới thành binh lính mở cổng lớn, từ phía xa chín trăm tên lính cùng nhau tiến đến, hướng về phía cửa thành mà nhào tới.

Lúc này, Dương Anh dẫn theo trăm tên lính đốt cháy ngọn đuốc, xông vào doanh trại của địch, đốt cháy từng túp lều, trong thành lập tức lửa bay ngút trời, một nghìn quân thủ thành náo loạn cả lên, lại gặp phải quân Tống đang tàn sát không một chút thương tiếc.

Tại nơi xa hơn, Thống chế Lý Nghiễm dẫn đầu chín nghìn quân đang tấn công huyện Thần Vũ.

Lâu Phàn Quan đã hoàn toàn bị quân Tống chiếm lĩnh.

Tỉnh Hình là con đường thông hành duy nhất trong số tám con đèo của Thái Hành Sơn mà xe tiếp tế có thể đi qua được, phía tây bắt đầu từ Hà Đông thuộc huyện Bình Định cho đến phủ Chân Định thuộc huyện Tỉnh Hình ở phía đông, kéo dài khoảng hai trăm tám mươi dặm hơn, từ xưa đây đã là con đường hiểm trở nổi danh nhất của Thái Hành Sơn.

Quân Liêu đi đến Tỉnh Hình là do không còn sự lựa chọn, đèo Bồ Âm phía bắc cũng vậy, đèo Phi Hồ cũng vậy, đều đi từ Hà Đông đến U Châu, đối với quân Liêu thì chẳng có ý nghĩa gì.

Mà đèo Phũ Khẩu ở phía nam tuy đến U Châu thuộc phía nam Hà Bắc, có vẻ như thích hợp với quân Liêu, nhưng đèo Phũ Khẩu lại ở Thượng Đảng, mà quân Liêu lại cần đi qua Thử Tước Cốc để xuống phía nam.

Bình Luận (0)
Comment