- Hiện tại cuộc chiến Tỉnh Hình tiến triển như thế nào?
- Song phương đều thương vong thê thảm và nghiêm trọng, Liêu quân bỏ mình đã vượt qua ba vạn người, quân Tống thương vong cũng không ít hơn tám ngàn, tuy nhiên quân Tống là người bị thương phần đông, thực tế bỏ mình chỉ có hơn hai ngàn bốn trăm người.
- Song phương chiến đấu kịch liệt sắp hai mươi ngày rồi nhỉ! Lương thực Liêu quân vẫn chưa hao hết à?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Trước khi vi thần hồi kinh, trinh sát tuần tra quân Tống bắt được một gã binh lính Liêu quân đang trèo đèo lội suối tìm kiếm đường ra, theo lời gã chúng ta được biết tình hình lương thực Liêu quân, bọn họ cầm theo hai mươi ngày lương khô xuôi nam, bọn họ vì tiết kiệm lương khô, lột vỏ cây, đào gốc cỏ khắp, cũng giết ngựa nấu canh. Lúc vi thần trở về, lương khô của bọn chúng chỉ còn lại không tới năm ngày, chiến mã ốm yếu bị giết đã vượt qua ba nghìn con.
- Vậy tướng công cảm thấy bọn chúng còn có thể gắng gượng bao lâu?
Triệu Húc lo lắng hỏi han.
- Theo số lượng ngựa mà nói, ít nhất còn có thể duy trì nửa năm.
- Còn nửa năm sao?
Triệu Húc kinh hô.
- Kỳ thật không cần đến nửa năm.
Phạm Ninh nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bệ hạ, Tỉnh Hình công thủ chiến thật ra là một cuộc chiến về ý chí và sức chiến đấu, sức chiến đấu của Liêu quân quả thật rất mạnh, ý chí cũng rất cứng cỏi, hai mươi ngày này, tấn công Nương Tử quan không nghỉ một ngày, nhưng quân đội chúng ta ý chí và sức chiến đấu càng hùng mạnh hơn, mặc kệ Liêu quân liều chết tiến công như thế nào, binh lính quân Tống vẫn chặt chẽ bảo vệ cho Nương Tử quan, vi thần cảm thấy cuộc chiến Tỉnh Hình kỳ thật không thể trì hoãn, nếu Liêu quân phải phá vây ba tháng, chúng ta đây tử thủ ba tháng, đến khi nào toàn bộ quân địch bị tiêu diệt sạch mới thôi.
- Lâu Phiền quan tình hình thế nào rồi?
- Khởi bẩm bệ hạ, Liêu quân tại Lâu Phiền quan trong một trận chiến đã bỏ mình vượt qua tám ngàn người, đã tạm dừng tiến công, quân Tống cũng có gần năm trăm người thương vong.
- Một trận chiến đã bỏ mình tám ngàn người?
Trong mắt Triệu Húc có thêm vài phần hứng thú.
- Tướng công mau nói Trẫm biết, trận chiến này là đánh thế nào?
- Bệ hạ, Chủ tướng Lâu Phiền quan Dương Anh dụ địch xâm nhập, đồng thời phái một chi thám báo ba trăm người lên trên đỉnh núi, làm cho lúc Liêu quân tiến công, bọn họ thả từ đỉnh núi trên trăm viên thiết hỏa lôi xuống, nổ dày đặc trong đám người, Liêu quân thương vong cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, không thể không rời khỏi hạp cốc trong đêm, không dám tiến công lần nữa, sau đó quân Tống thanh lý sạch sẽ thi thể quân địch, tổng cộng đốt cháy tám ngàn hai trăm cỗ thi thể, đây chưa bao gồm binh lính bị thương chạy ra khỏi hạp cốc, nếu như nói về tổng số người bị thương, sẽ không thấp hơn vạn người.
- Chủ tướng này lợi hại quá! Lập nhiều công lớn, y họ Dương, là hậu nhân của Dương lão tướng quân sao?
- Bệ hạ nói không sai, đúng là hậu nhân Dương gia tướng.
Triệu Húc gật gật đầu lại hỏi:
- Vậy bước tiếp theo tướng công tính toán đi như thế nào?
- Bệ hạ, Liêu quân đã điều năm vạn quân U Châu đi trấn thủ Liêu Dương phủ, toàn bộ U Yến chỉ còn lại có ba vạn người thủ U Châu thành, vi thần chuẩn bị tập kết hai trăm ngàn đại quân Hà Bắc cướp lấy Yến Sơn Phủ.
Triệu Húc có chút không kìm nén được nỗi kích động trong lòng, khoanh tay đi tới trước cửa sổ, kinh ngạc nhìn bầu trời, rốt cục phải tấn công U Châu rồi, nếu như có thể cướp lấy U Châu cùng với các nơi khác của Yến Sơn Phủ, vậy mình cũng có thể ăn nói với tổ tiên.
Triệu Húc thở phào nhẹ nhõm, khắc chế cảm xúc trong lòng, lúc này mới xoay người nói với Phạm Ninh:
- Hiện tại đặc sứ Liêu quốc đang ở kinh thành, muốn trực tiếp phái y trở về hay không?
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Đối phương có yêu cầu gì không thưa Bệ hạ?
Triệu Húc cười lạnh một tiếng nói:
- Gia Luật Hồng Cơ yêu cầu ngưng chiến vô điều kiện, yêu cầu chúng ta thả Liêu quân ở Tỉnh Hình trở về Liêu quốc, để đáp lại, Liêu quốc có thể hứa hẹn trên văn bản không mưu cầu tiền cống hàng năm của Đại Tống.
Phạm Ninh mỉm cười:
- Đây hình như là nói chuyện bằng thái độ của kẻ thắng, Gia Luật Hồng Cơ thật sự tự đại đến trình độ này?
- Cho nên Trẫm bảo Tri Chính Đường không cần để ý đối phương, chờ bọn hắn tỉnh táo một chút rồi nói sau.
- Bệ hạ, vi thần đề nghị không cần phá vỡ cuộc đàm phán, cho Gia Luật Hồng Cơ một tia hy vọng, để chúng ta có thể thuận lợi cướp lấy Yến Sơn Phủ.
- Vậy Đại Đồng Phủ có phải nhất định cần đoạt lại hay không?
Phạm Ninh khẽ khom người nói:
- Bệ hạ, ý kiến của vi thần cũng như vậy, hai nước lấy thực lực đấu với nhau, chậm rãi làm Liêu quốc tiêu hao dần, cuối cùng dùng sợi dây quốc lực này cắn chặt Liêu quốc.
Triệu Húc gật gật đầu:
- Trẫm hiểu!
.......
Phạm Ninh và Triệu Húc ước chừng nói chuyện hơn một canh giờ, lúc cáo lui khỏi ngự thư phòng đã là giữa trưa.
Triệu Húc biết Phạm Ninh đi thuyền trở về, bèn sắp xếp riêng một chiếc xe ngựa, đưa Phạm Ninh hồi phủ.
Phạm Ninh trở lại trong phủ, thực khiến người nhà vạn phần vui mừng bất ngờ, biết được trượng phu vẫn chưa ăn cơm trưa, Chu Bội vội vàng sai đầu bếp chuẩn bị cơm trưa, lại bảo quản gia đi thu xếp cho tùy tùng binh lính ăn cơm nghỉ ngơi.
Ngồi trên ghế lưng cao thoải mái, Phạm Ninh chậm rãi uống một ngụm rượu, áy náy nói với Chu Bội:
- Thật ra ta hy vọng có thể ở kinh thành thêm vài ngày, nhưng chiến cuộc đã đến thời khắc mấu chốt, chậm nhất sáng sớm ngày kia ta sẽ xuất phát, trở về Hà Bắc.
- Phu quân, trận chiến tranh này còn bao lâu nữa mới có thể chấm dứt?
Âu Dương Thiến ở bên cạnh hỏi.
- Tầm một đến hai tháng nữa! Đợi trận chiến này chấm dứt, ta có thể nghỉ ngơi thật tốt một hai năm rồi.
- Cũng phải, mấy năm này phu quân luôn luôn đông chinh tây chiến, trên báo nói, phu quân chỉ làm chức tham tri chính sự trên danh nghĩa, trên cơ bản không bỏ được bao nhiêu phiếu ở Tri Chính Đường.
- Thật thế sao!
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Ta nhớ đầu năm có bỏ phiếu, còn có phương án cải cách giáo dục không phải ta thi hành đấy sao? Tại sao lại là Tham tri Chính sự trên danh nghĩa? Là tòa báo nào nói hươu nói vượn.
- "Tín Báo" đã nói đấy, phu quân muốn mang binh đi bắt niêm phong hay không?
Chu Bội che miệng cười nói.
- Tòa báo của ông nội, quên đi.
Phạm Ninh chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi:
- Bắc đảo bên kia có tin tức gì không?
Chu Bội suy nghĩ một chút nói:
- Hẳn là không có tin tức gì! Nhị thúc và Nhị thẩm đi Bắc đảo rồi, lần này là đi dưỡng lão, sau này chỉ sợ cũng sẽ không trở về nữa.
- Vậy Kỳ thạch quán làm sao bây giờ?
- Kỳ thạch quán hình như giao cho Phạm gia rồi, chưởng quỹ bây giờ thiếp cũng không biết, hình như là bà con xa của tam thúc, tên là Phạm Hoằng thì phải.
Phạm Ninh lắc đầu, hắn cũng chưa từng nghe nói qua, hắn ăn cơm trưa, duỗi cái lưng mỏi mệt, rồi trở về thư phòng nghỉ ngơi.
.......