Phạm Ninh cưỡi ngựa chậm rãi đi trong đội ngũ. Dựa theo chế độ triều Tống, chỉ có quan văn mới được làm chủ soái, Phạm Ninh dĩ nhiên sẽ là chủ soái lần bắc phạt này, cụ thể có hai phó soái chịu trách nhiệm cầm binh, một người là chủ tướng quân tây lộ, Thái úy Chủng Ngạc, người còn lại là Điện tiền đô chỉ huy sứ - Thượng tướng quân Tào Thi.
Tào Thi cưới Duyện Quốc Đại công chúa là con gái của hoàng đế Nhân Tông, trước mắt đã trở thành trung thần đời thứ tư của Tào gia. Mặc dù Tào gia và Cao gia phát triển ở Nam đảo nhưng không có nghĩa họ sẽ từ bỏ địa vị và tài nguyên triều Tống. Lần này Triệu Húc bổ nhiệm Tào Thi là phó soái bắc chinh, trên thực tế cũng là cho y công lao thu phục U Yến.
Nhân Tông từng để lại di chiếu cho Triệu Húc, người thu phục U Yến sẽ được phong vương, mà lúc Phạm Ninh diệt Tây Hạ đã được phong là Ngô vương, vậy chỉ tiêu phong vương sẽ để lại cho phó soái, cơ hội này rất nhiều thế gia quyền quý đang cực lực tranh thủ, nhưng chỉ có Tào gia là giành được cơ hội này.
Còn lại lão tướng Chủng Ngạc do Phạm Ninh trực tiếp chỉ đích danh, ông ấy cũng nhận được cơ hội phong vương.
Điều này làm cho Tào Thi và Chủng Ngạc cực kỳ kích động, thậm chí Chủng Ngạc chỉ cần năm ngày đã dẫn mười vạn đại quân tới Hà Bắc.
- Tào huynh, tình hình Nam đảo thế nào rồi?
Phạm Ninh cưới đường muội của Tào Thi là Tào Tú làm bình thê, Tào Thi dĩ nhiên cũng là quan hệ anh vợ, cộng thêm giao tình giữa hai người khá tốt nên hai người cùng nhau đồng hành trên đường lên phía bắc.
Tào Thi cười nhẹ đáp:
- Nam đảo không phát triển nhanh như Bắc đảo, nghe nói Bắc đảo đã có thể chế tạo máy chạy bằng hơi nước, khiến người ta hâm mộ không thôi!
- Có gì mà hâm mộ chứ, máy móc Bắc đảo làm ra chẳng lẽ không phải để cung ứng cho các huynh sao?
- Nói cũng phải, nhị thúc viết thư tới, nói nhân khẩu Nam đảo vẫn quá ít, đệ nói dân Hán ở Liêu quốc có bao nhiêu người đồng ý đi hải ngoại?
Phạm Ninh cười cười nói:
- Ta xem trên báo cáo của Hàn tướng công có nói, có khoảng một vạn hộ đồng ý đi hải ngoại phát triển, có điều họ đã quen với cuộc sống rét lạnh của Liêu quốc, không muốn đến miền nhiệt đới, nhân khẩu ở Côn Châu đã bão hòa, sẽ không cần người thêm, vậy cũng chỉ có thể đi đại lục phía nam thôi.
- Vậy khí hậu Nam đảo và Bắc đảo của chúng ta chẳng phải sẽ thích hợp với họ hơn sao?
- Yêu cầu này ta đã đưa ra với Tri Chính Đường, Phú tướng công đồng ý chia ba ngàn hộ nhân khẩu cho chúng ta, nhưng Lữ tướng công lại phản đối, nói Nam đảo và Bắc đảo là đảo tư nhân, không chịu sự quản hạt của triều đình, triều đình không nên chia nhân khẩu cho Nam đảo và Bắc đảo.
- Mắc mớ gì tới ông ta?
Tào Thi cúi đầu mắng một tiếng, lại hỏi Phạm Ninh:
- Vậy cuối cùng thế nào?
Phạm Ninh hơi mỉm cười đáp:
- Cuối cùng đương nhiên là bỏ phiếu biểu quyết, ta và Phú tướng công, Âu Dương tướng công bỏ phiếu tán thành, Văn tướng công bỏ phiếu trống, Lữ tướng công và Lỗ tướng công bỏ phiếu phản đối, cuối cùng ba đấu hai, thông qua quyết nghị, trong đó hai nghìn hộ cho Bắc đảo, một nghìn hộ cho Nam đảo.
Tào Thi thở phào nhẹ nhõm, Phạm Ninh lại nói:
- Thật ra Lữ tướng công phản đối cũng có lý, hai đảo chúng ta đúng là đã chiếm lợi của triều đình, nhưng bởi vì có Thiên tử ngầm đồng ý nên Tri Chính Đường mới mắt nhắm mắt mở.
Lúc này, Phạm Ninh thấy trước mắt xuất hiện một huyện thành, bèn nói với Tào Thi:
- Phía trước hình như là huyện Võ Thanh?
Tào Thi gật đầu:
- Đúng rồi!
- Chúng ta tới xem đi!
Hắn giục chiến mã, tăng tốc tiến về huyện thành phía trước, Tào Thi giục ngựa đi theo, họ dẫn mấy trăm kỵ binh rất nhanh đã tới trước huyện thành.
Huyện Võ Thanh là một huyện trung, vốn trú đóng năm trăm quân Liêu, nhưng sau khi chiến tranh bùng nổ, quân Liêu trong huyện thành đã bỏ chạy, trong huyện thành vắng ngắt, trên đường cái không một bóng người, không một ai đi đường.
Lúc này, mấy quan viên dẫn theo hơn mười binh lính quân Tống chạy tới, quan viên dẫn đầu là huyện lệnh vừa tiếp quản huyện Võ Thanh của triều Tống, lần này theo quân còn có một nhóm quan viên trẻ, họ chịu trách nhiệm tiếp quản các huyện thành dọc đường.
- Ti chức huyện lệnh tân nhiệm Lý Vấn tham kiến Phạm tướng công!
Hai quan viên phía sau cũng hành lễ theo, một người là huyện thừa, một người là huyện úy. Huyện thừa cũng là quan do triều đình phái đi, còn huyện úy là quan cũ của nhà Liêu.
Phạm Ninh gật đầu:
- Lý huyện lệnh đã hiểu rõ tình hình trong thành chưa?
Lý Vấn vội đáp:
- Đã hiểu sơ qua, trong thành vốn có hai ngàn hộ dân, hiện giờ chỉ còn hơn ba trăm hộ, phần lớn là người Hán, còn có mười mấy hộ người Khiết Đan, đều là bần dân, vừa nãy ti chức đang giảng giải quy định của triều đình cho bọn họ.
Lúc này, binh lính dẫn theo đông đảo dân chúng Khiết Đan tới đây, ước chừng có năm sáu chục hộ với tổng hai ba trăm người, phụ nữ, trẻ em, người già đều có, cũng có vài chục thanh niên trai tráng.
Mọi người nghe nói là chủ soái quân Tống, rối rít tiến lên quỳ xuống, Phạm Ninh nhìn họ một lát, ngoài phục sức hơi khác người Hán thì không có gì khác biệt, những điều này là do người Khiết Đan chuyển làm nông canh, trình độ Hán hóa tương đối sâu.
Phạm Ninh xua xua tay, nói với dân chúng:
- Quân Tống là đội quân nhân nghĩa, sẽ không có hành động giết chóc hung hãn, Đại Tống cũng là vương triều khoan dung, con dân các tộc đông đảo, chỉ cần mọi người có thể an cư lạc nghiệp, không sinh sự, các người cũng sẽ trở thành con dân Đại Tống, tiếp tục cuộc sống ở mảnh đất này.
Huyện lệnh bên cạnh nói:
- Đây là lời hứa của tướng quốc với mọi người, mọi người cứ yên tâm!
Dân chúng mừng rỡ, rối rít nói cảm ơn. Phạm Ninh bảo huyện thừa đưa nhóm người Khiết Đan đi, lại cười hỏi huyện úy:
- Ngươi là người Hán ở Liêu quốc à?
Huyện úy vội vàng khom người nói:
- Tiểu nhân Hứa Giang, là đời thứ ba của người Hán ở Liêu quốc, năm trước thi đậu tiến sĩ, nhận chức huyện úy Võ Thanh.
- Huyện úy và huyện thừa đều bỏ ấn chạy lấy người, sao ngươi không đi?
Hứa Giang cười khổ nói:
- Hồi bẩm tướng công, huyện lệnh là người Khiết Đan, dĩ nhiên gã phải chạy trốn. Huyện thừa mặc dù là người Hán nhưng gã là người phủ Liêu Dương, gã phải về phủ Liêu Dương, còn tiểu nhân chính là người địa phương, cha mẹ vợ con đều ở đây, tiểu nhân không có nơi nào để trốn, hơn nữa tiểu nhân là huyện úy, chịu trách nhiệm duy trì trật tự, càng không thể bỏ chạy.
Phạm Ninh gật đầu:
- Nói rất hay, bắt đầu từ bây giờ, ngươi tiếp tục làm huyện úy, nhưng là huyện úy Đại Tống, bộ Lại sẽ làm thủ tục bổ sung cho ngươi.
Hứa Giang mừng rỡ, vội vàng khom người nói:
- Đa tạ Phạm tướng công ưu ái!
Tào Thi ở bên cạnh hỏi:
- Huyện úy, tình hình các châu phủ Yến Sơn cũng gần giống Võ Thanh, hay huyện Võ Thanh đặc biệt hơn?
Hứa Giang thấy Tào Thi đội nón trụ vàng, y không dám chậm trễ, vội cung kính đáp:
- Hồi bẩm đại tướng quân, phủ Yến Sơn từ năm trước đã bắt đầu loạn, quân Liêu không ngừng xua đuổi dân Hán tới phủ Liêu Dương khai thác quặng, cả phủ Yến Sơn, ngoại trừ U Châu thì những huyện khác dân Hán hơn phân nửa đều bị ép đuổi tới phủ Liêu Dương, tài sản bị tước đoạt, tình hình các huyện hiện giờ cũng không khác gì huyện Võ Thanh, chỉ có mấy trăm hộ dân chúng, nghe nói huyện Lư Long vẫn còn hai nghìn hộ, là huyện thành có nhân khẩu nhiều nhất, dĩ nhiên không thể so sánh với U Châu, dân chúng U Châu ít nhất có trên ba mươi vạn, vẫn là thành lớn thứ hai Liêu quốc, gần với thành Đông Kinh phủ Liêu Dương, so ra nhân khẩu còn nhiều hơn kinh thành.