Hơn nữa Liêu quân rút quân đi đến phủ Liêu Dương, ở trên một loại hình thức nào đó chính là sau khi buông bỏ U Châu, sẽ làm cho mối thù đối với giặc ngoại xâm của quân dân trong thành biến mất, càng huống chi, trong thành U Châu còn có nội ứng của Tống triều sẽ đi tạo lời đồn, không ngừng làm suy yếu ý chí chống cự của quân dân trong thành.
Dựa trên các nhân tố mà suy xét, Phạm Ninh mới quyết định dùng chiến lược áp chế cực hạn phá hủy ý chí của quân địch.
Trên đầu thành nam, sau một chuỗi ba lần phát nổ kinh thiên động địa thì năm mươi chiếc máy bắn đá trên đầu thành đã triệt để biến mất, hai trăm sàn nỏ vốn dĩ được bố trí trên đầu thành nam cũng bị nổ thành từng mảnh vụn, tiếp sau đó từng đốm lửa lớn từ trên trời bay xuống, bốn mươi chiếc máy bắn đá hạng nặng tham chiến khiến cho đầu thành biến thành biển lửa, máy bắn đá hạng nặng tiếp tục tiến lên trước, bắt đầu tiến công vào nhà dân trong thành.
Lúc này, một chiếc thuyền canh gác trăm thạch dừng ở cửa sông, nó là từ một dòng chảy phía đông chạy đến, không gặp bất kì tập kích nào trên đầu thành, bất luận là đầu thành đông hay đầu thành nam đều không có một binh sĩ Liêu quân nào.
Cửa sông cao đến một trượng năm thước, giống với các cửa sông khác, trong ngoài có hai cửa lưới sắt, cửa lưới sắt rất nặng, mỗi cái song sắt cỡ bằng cánh tay trẻ con, nếu như dùng cưa thép, quả thật có thể cưa đứt từng chiếc song sắt một.
Liêu quân đương nhiên cũng biết cửa sông là nhược điểm phòng vệ, cho nên bọn chúng ở trong thành cũng đã bố trí không ít sĩ binh, một khi sĩ binh quân Tống cập vào cửa sông sẽ bị loạn tiễn bắn chết, hoặc là Liêu quân cũng bắn ra dầu hỏa ở trong nước, dùng lửa lớn ngăn chặn sự phá hoại của quân Tống đối với cửa sông, thậm chí cũng có thể dùng chiêu cuối cùng, dùng đá lớn lấp kín cửa sông.
Đương nhiên, chiêu cuối cùng cũng không thể dễ dàng sử dụng, vì có thể dẫn đến kết quả ngược lại khiến quân Tống dễ dàng vận chuyển đi những tảng đá lớn, mở ra con đường thông đạo tiến vào trong thành.
Lúc này, ngọn lửa hừng hực trong thành đã đuổi đi toàn bộ các binh sĩ ở gần đó, trong thành sông đã không còn sĩ binh Liêu quân.
Mấy tên sĩ binh quân Tống trên thuyền nhỏ treo một viên thiết hỏa lôi bạo thành loại lớn nặng đạt một trăm năm mươi cân ở trên cửa sắt, sau khi châm ngòi lửa liền nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, không ngờ đã nổ bay cửa sắt khổng lồ, thuốc súng ngập tràn, gạch đá phía trên ào ào đổ xuống, một cảnh tượng vô cùng đổ nát.
Trận hỏa công viễn chinh này chiến đấu đến lúc xế chiều mới kết thúc, gần hai phần mười toàn bộ nhà dân trong thành U Châu đều bị lửa lớn thiêu rụi, mấy vạn người không nhà để về, mấy ngàn sĩ binh Liêu quân và trên vạn dân thường chết trong biển lửa.
Từ trên xuống dưới, tâm trạng của mỗi người đều trở nên cực kỳ trầm trọng, bọn họ đều ý thức được sức chiến đấu dũng mãnh hung ác của quân Tống cùng với sự đáng sợ của chiến tranh.
Quân Tống đình chỉ tiến công, dầu hỏa cháy hết, sĩ binh Liêu quân cuối cùng cũng lục tục xuất hiện ở thành đông và thành nam.
Gia Luật Hồ Đổ dẫn theo mấy trăm người đứng ở bên sông Tào cửa thành thủy, sắc mặt gã ta âm trầm chú ý nhìn vào tình hình trong cửa sông, cửa lưới sắt bên ngoài đã biến mất, quân Tống thậm chí có thể trực tiếp đi qua thông đạo vào thành.
Gã ta hiểu rõ ám thị của Phạm Ninh, quân Tống có thể công hạ thành U Châu bất cứ lúc nào, chẳng lẽ ý của Phạm Ninh là muốn mình đầu hàng sao?
Gia Luật Hồ Đổ chỉ cảm thấy có một làn khí lạnh len lỏi sau lưng.
Liên tục ba ngày, toàn bộ quân Tống phát động công kích hướng về thành U Châu với quy mô lớn, tiếp sau thành đông và thành nam, quân Tống lại phát động tấn công vào thành tây và thành bắc, phá hủy tất cả máy bắn đá và sàn nỏ, thiêu hủy những nhà dân ở gần tường thành. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nhà cửa bị đốt của thành U Châu vượt quá một nửa, thậm chí kho lương cũng bị thiêu rụi một nửa, Liêu quân trong thành không còn sức chống cự, chỉ đành nhân cơ hội lúc nửa đêm quân Tống tạm dừng tiến công, dùng đá lớn lấp đầy cửa thành thủy.
Ban đầu trong thành sĩ khí vốn dĩ cao ngất trời nhưng sau khi quân Tống liên tục công kích thì dần dần trở nên đê mê.
Buổi chiều hôm đó, Chủng Ngạc vội vàng chạy gấp tới đại trướng trung quân ở thành nam, binh sĩ mời ông vào, đi vào đại trướng thì thấy Phạm Ninh đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong đại trướng.
Chủng Ngạc thi lễ nói:
- Phạm tướng công tìm ty chức có chuyện quan trọng gì không?
Phạm Ninh thở dài, chậm rãi nói:
- Vừa nhận được tình báo mới nhất, Liêu quân ở Tĩnh Kinh bùng nổ ôn dịch rồi!
Chủng Ngạc giật mình kinh hãi, liền hỏi:
- Tình hình thế nào? Quân Tống có bị ảnh hưởng gì không?
- Tình hình của quân Liêu không rõ, chỉ biết vô cùng nghiêm trọng, Địch soái đã từng khảo nghiệm phòng dịch bệnh ở Tây Hạ, có lẽ vấn đề không lớn.
- Vậy ty chức có thể làm gì?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Lão tướng quân thấu hiểu nhân tình, hiểu được đúng sai, ta mời lão tướng quân qua đây là muốn mời lão tướng quân thay ta ra một quyết định, nói thật lòng, trong lòng ta rất mâu thuẫn.
- Tướng công mời nói, ty chức tận lực mà làm.
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Nếu như ta thả một nhóm sĩ binh Liêu quân trở về Liêu quốc, ví dụ một hai vạn người, thế nào?
Chủng Ngạc chốc lát hiểu ra:
- Tướng công là muốn để sĩ binh Liêu quân đem bệnh dịch trở về Liêu quốc?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta quả thật rất mâu thuẫn, trên chiến lược ta biết đây là môt nước cờ tốt, nhưng trên đạo nghĩa sợ rằng đứng không vững được nữa.
Chủng Ngạc trầm tư một lát nói:
- Ty chức khuyên tướng công hãy bỏ lối nghĩ này.
- Tại sao?
- Tướng công, ôn dịch là ác ma, Liêu quân ở Tĩnh Kinh bùng nổ ôn dịch đó là thượng đế trừng phạt bọn chúng, nhưng nếu như người thả ác ma ra khỏi lồng, tức sẽ làm trái với đạo trời, sẽ tổn hại danh dự của tướng công, hơn nữa nếu có chút không cẩn thận, ôn dịch sẽ cắn trả lại quân Tống, khiến cho chiến lược của chúng ta sắp thành lại bại, tạo cơ hội cho Liêu quốc.
Câu nói cuối cùng của Chủng Ngạc mới là mấu chốt, khiến Phạm Ninh không thể không cẩn thận suy xét. Quả thật, năng lực phòng dịch bệnh của quân Tống vẫn còn quá kém, hơi có chút không cẩn thận thì sẽ bị ôn dịch cắn trả, đến cuối cùng lại lợi cho Liêu quân.
- Lão tướng quân nói rất đúng, chúng ta quả thật không nên mạo hiểm thế này.
Phạm Ninh cuối cùng đã buông bỏ suy nghĩ lợi dụng ôn dịch để đả kích Liêu quân.
Gia Luật Na Dã soái lĩnh mấy vạn tàn binh và sáu vạn năm ngàn con chiến mã trở về Tỉnh Hình quan, trên đường đi, không ngừng có người phát bệnh ngã xuống, sĩ binh Liêu quân không chút thương tiếc, một khi phát bệnh, lập tức xử chết, thi thể chôn vùi ngay tại chỗ.
Buổi sáng ngày thứ ba lúc đến được Tỉnh Hình quan, sĩ binh phát bệnh càng lúc càng nhiều, đã vượt quá ba ngàn người, rất nhiều sĩ binh đều bị lây nhiễm trong hỗn chiến, cũng có không ít sĩ binh bị bệnh thành công trà trộn vào đội ngũ, lây nhiễm cho các sĩ binh bình thường khác.