Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1074 - Chương 1071

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1071
 

Lần này Liêu quân đã nhận được bài học đau đớn trước đó, không còn cách ly, sĩ binh phát bệnh sau khi xử chết thi thể lập tức thiêu hủy hoặc chôn sâu.

Nhưng sĩ binh Gia Luật Na Dã phái đi xin hàng lại không có hồi âm, đây là di chứng lưu lại khi lúc trước gã dùng người bệnh giả vờ đầu hàng, sĩ binh đưa tin căn bản không đến gần quan ải được, vừa tiếp cận liền bị quân Tống bắn chết, cũng không có sĩ binh quân Tống nào đi kiểm tra thư tín trên người của bọn chúng, chỉ phun dầu hỏa để thiêu hủy thi thể.

Qua vài ngày sau, tình hình ôn dịch đã hoàn toàn không khống chế được, sĩ binh phát bệnh không ngừng gia tăng, rất nhiều sĩ binh đang cười nói thì đột nhiên nôn mửa tiêu chảy, cảm giác không thể tin tưởng mãnh liệt giữa các binh sĩ nhanh chóng lan tràn, mỗi người đều hoài nghi bạn bè bên cạnh che giấu bệnh tình, trải qua thời gian bốn ngày, sĩ binh phát bệnh vượt quá vạn người, việc xử chết cùng với sự phản kháng không muốn bị xử chết làm cho Liêu quân lâm vào trong hỗn loạn cực độ.

Tối hôm đó, Gia Luật Na Dã lẳng lặng rời khỏi quân đội, một thân một mình đi tới Tỉnh Hình quan ở bên sườn núi.

Lúc cách Tỉnh Hình quan còn khoảng mấy trăm bước, gã liền hét lớn:

- Ta là chủ soái Liêu quân Gia Luật Na Dã, ta không bị bệnh, khẩn cầu huynh đệ phía trên cho ta đầu hàng!

- Ta là chủ soái Liêu quân Gia Luật Na Dã, ta không bị bệnh, đặc biệt đến đầu hàng!

Gã vừa hét lớn, vừa đi tới gần quan ải, gã cho rằng mình là chủ soái, quân Tống sẽ bắt sống gã, nhưng gã đã đoán sai rồi, lúc cách quan ải còn khoảng bảy tám mươi bước, trên trăm chiếc sàn nỏ phóng tên mãnh liệt, Gia Luật Na Dã không kịp tránh né, liền trúng hai mươi mấy tên, lúc này gã lập tức ngã xuống đất đứt hơi mà chết.

Trong bóng đêm mười mấy tên sĩ binh quân Tống lao xuống, ở ngoài bảy tám bước liền dùng bao dầu hỏa phun ra từng chút từng chút dầu hỏa, để thi thể của Gia Luật Na Dã thấm đầy dầu hỏa, sau đó bắn ra một mũi tên lửa, thi thể bốc cháy lên, không lâu sau, thi thể đã cháy thành tro bụi, cuối cùng chỉ còn lại một chút xương cốt, bị sĩ binh quét xuống sườn núi.

Quân Tống e sợ dịch bệnh truyền nhiễm, nghiêm khắc chấp hành năm điều luật của Địch Thanh, không thu nhận bất kì sự đầu hàng nào của quân Liêu, thi thể cần phải dùng dầu hỏa triệt để thiêu cháy.

Buổi tối hôm đó, Liêu quân trong sơn cốc xảy ra nội loạn nghiêm trọng, sự mất tích của chủ soái Gia Luật Na Dã trở thành ngòi lửa tiếp tục dấy lên nội chiến trong Liêu quân, sự không tin tưởng lẫn nhau quá mức đã làm cho sĩ binh Liêu quân bắt đầu tàn sát lẫn nhau, quân Tống trên quan thành đều bị kinh động, Địch Thanh cũng nghe nói tới, đứng trên đầu thành chăm chú nhìn vào phía dưới chân núi.

Dưới chân núi là một mảnh tối đen, nhưng mơ hồ cũng có thể nghe thấy tiếng va chạm của binh khí và tiếng kêu thảm thiết của sĩ binh sắp chết.

Thống chế Dương Độ rất kinh ngạc, thấp giọng nói:

- Địch soái, trong đêm tối này cái gì cũng nhìn không rõ, làm sao phân biệt được địch ta?

Địch Thanh lắc đầu, sắc mặt trầm trọng, chậm rãi nói:

- Sợ rằng cuộc nội chiến trong Liêu quân không phải ngươi và ta có thể tưởng tưởng ra được.

- Chẳng lẽ là cuộc tàn sát không có mục tiêu ư?

Một tên đại tướng khác nói.

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Bọn chúng đều muốn tiếp tục sống, đều hoài nghi đối phương nhiễm bệnh, như vậy chỉ có giết chết đối phương, mình mới có cơ hội sống sót.

Các tướng đều nghe mà thấy mông lung, nhưng chỉ có như vậy mới hợp lý, Địch Thanh liền hạ lệnh:

- Nghiêm thủ quan ải, không thu nhận đầu hàng, không cho bất kì người nào đến gần quan ải, những kẻ đến gần đồng loạt bắn chết.

Liêu quân tàn sát lẫn nhau đến sáng ngày hôm sau mới dần dần dừng lại, mấy ngàn sĩ binh may mắn sống sót chịu không nổi áp bức của loại máu tanh này, đều trèo đèo lội suối tìm đường ra đi, trên con đường Tỉnh Hình là một mảnh chết chóc yên tĩnh đến lạ thường.

Mười ngày sau, một trận mưa lớn đột nhiên ập đến, trận mưa này kéo dài liên tục một ngày một đêm, một đội do thám có khoảng một ngàn người đi xuống quan ải, đi đến Tỉnh Hình do thám tình hình.

Thành viên do thám mặc ủng da và bao tay cao su, mặt ba lớp vải dầu, còn có mũ, bịt kín mít cả người, mỗi người mang theo mặt nạ vải bố dày, ở giữa còn có bột than, mỗi người còn mang theo bịt mắt thủy tinh, đây được coi là y phục phòng hộ nguyên thủy nhất.

Tình hình trong sơn cốc nhìn thấy rợn người, đã không còn nhìn thấy người sống sót nào, khắp nơi đều là thi thể của sĩ binh Liêu quân, từ Tỉnh Hình quan đi đến Nương Tử quan, chẳng có sĩ binh nào may mắn sống xót cả, quân Tống bắt đầu tản quân, số lượng lớn sĩ binh rút khỏi Tỉnh Hình quan và Nương Tử quan.

Địch Thanh lập tức cho ba ngàn sĩ binh mặc trang phục chống ôn dịch đi vào Tỉnh Hình xử lý thi thể, các sĩ binh bắt đầu chất chồng thi thể tiến hành thiêu hủy, cuộc xử lý mất thời gian nửa tháng, mới thiêu hủy hoặc chôn sâu toàn bộ hơn mười vạn thi thể quân Liêu, quân Tống thu được số lượng lớn khôi giáp binh khí, nấu nước trừ độc sau đó mang ra quan ải.

Ở bên bờ sông Bình Mạn giữa Tỉnh Hình, sĩ binh quân Tống phát hiện ra sáu vạn con chiến mã, chiến mã không có bị ảnh hưởng của dịch bệnh, uy hiếp lớn nhất đối với bọn chúng chính là bị Liêu quân giết ăn thịt, sĩ binh Liêu quân sau khi bị giết, số chiến mã này ở tìm được cỏ xanh và nguồn nước trong Tỉnh Hình, nên đã may mắn sống sót.

Mấy vạn con chiến mã này là thu hoạch lớn nhất của quân Tống, quân Tống đưa bọn chúng đi tẩy rửa sạch trừ độc, rồi lập tức đưa đến Tỉnh Hình quan, dựng lên một tòa mã thành chuyên môn tiến hành nuôi dưỡng phục hồi cho ngựa.

Đường Tỉnh Hình lập tức tiến hành phong tỏa, mãi cho đến ba năm sau, Tỉnh Hình mới được mở ra, phục hồi việc đi lại cho thương nhân và du khách, dấu vết Liêu quân trong Tỉnh Hình đã bị thời gian mài mòn, ôn dịch cũng biến mất không dấu vết.

Hai tháng sau khi cuộc xử lý ở Tỉnh Hình kết thúc, đội tuần tra quân Tống bắt được mấy chục tên sĩ binh Liêu quân ở trong một sơn cốc gần huyện Bình Định, không ngờ bọn chúng trèo đèo lội suối từ Tỉnh Hình để đi ra ngoài.

Từ miệng của số sĩ binh may mắn sống sót này, quân Tống biết được Liêu quân cuối cùng phát sinh sự kiện khủng bố ở trong đêm, tất cả sĩ binh Liêu quân đều biến thành kẻ điên, tàn sát những người bạn bên cạnh, hơn hai vạn người cuối cùng chỉ còn lại không đến năm ngàn người, đều cố hết sức leo núi tháo chạy về phía bắc, đại bộ phận đều chết ở trong rừng núi rậm rạp.

Mười hai vạn đại quân chỉ còn lại ba mươi mấy sĩ binh còn sống sót, đây là một cuộc chiến gian nan đầy mùi máu tanh và tàn khốc nhất trên lịch sử Liêu quốc.

Nhưng Liêu quốc lại kiên quyết không chịu thừa nhận ở trong Tỉnh Hình xảy ra chuyện tự tàn sát lẫn nhau, cũng không chịu thu nhận ba mươi mấy tên may mắn sống sót này trở về nước, cho đên nhiều năm sau, ba mươi mấy tên sĩ binh may mắn sống sót này mới được trở về nhà cùng đoàn tụ với người thân.

Bình Luận (0)
Comment