Giữa tháng tám, thiên tử Đại Tống Triệu Húc dưới sự bảo vệ của mười vạn đại quân đã đến U Châu, Phạm Ninh dẫn đầu mấy chục quan viên văn võ nghênh tiếp ở ngoài vài dặm.
Phạm Ninh khom người hành lễ:
- Vi thần Phạm Ninh dẫn theo các quan viên văn võ của Thảo Bắc quân cung nghênh bệ hạ giá lâm U Châu!
Các tướng cùng nhau quỳ một chân:
- Tham kiến bệ hạ!
Triệu Húc ngồi trên long giá cao, khoát tay cười nói:
- Phạm tướng công miễn lễ bình thân, các vị tướng quân bình thân!
- Tạ bệ hạ!
Các tướng đứng dậy, Phạm Ninh lên trước nói với Triệu Húc:
- Bệ hạ, nơi này cách thành U Châu quá gần, hay là đi tới huyện Lộ nghỉ ngơi trước đã.
Triệu Húc lắc đầu cười nói:
- Chẳng lẽ ba mươi vạn đại quân còn không bảo vệ được sự an toàn cho trẫm sao?
Phạm Ninh có chút khó khăn, Liêu quân ở U Châu bất cứ lúc nào cũng có thể giết ra ngoài, liều mạng quyết chiến cùng quân Tống, hắn cảm thấy U Châu vẫn có chút không an toàn.
Triệu Húc thản nhiên nói:
- Thái Tông hoàng đế và Chân Tông hoàng đế đều ngự giá thân chinh, lần này phải đến lượt trẫm rồi, ngày này trẫm đã đợi rất lâu rồi, tướng công không cần khuyên trẫm nữa.
Phạm Ninh không biết làm sao, chỉ đành gật đầu:
- Bệ hạ mời đến đại doanh!
Đi theo Triệu Húc ngự giá thân chinh còn có các tướng quốc Tri Chính Đường, quan cao của Xu Mật Viện cùng với thượng thư, thị lang các bộ, … tổng cộng có hơn ba trăm người.
Phạm Ninh còn cùng Phú Bật và tướng quốc gặp mặt, lúc này mới dẫn theo đại quân trùng trùng điệp điệp đi tới thành U Châu.
Mười vạn đại quân cùng đi theo ngự giá thân chinh, bắt đầu dựng đại doanh ở thành tây U Châu.
Thiên tử Triệu Húc và một nhóm đại thần cùng với các bộ cấp dưới của Phạm Ninh đến được thành U Châu.
Trải qua một tháng rưỡi bị quân Tống liên tục cho nổ và thiêu đốt không ngừng, U Châu đã trở nên vỡ nát, bốn phía tường thành có hơn ba mươi nơi đã bị sụp, cửa thành cũng nổ thành từng mảnh nhỏ, hiện đầy khe hở nhỏ trên thành.
Kiến trúc ở trong thành hầu như đã bị đốt trụi hết sáu phần mười, Liêu quân thương vong hơn hai vạn người, bình dân thông thường cũng có mấy vạn người chết trong hỏa chiến.
Sĩ khí quân dân của toàn thành U Châu mất hết, nếu không phải Gia Luật Hồ Đổ vẫn khống chế chặt chẽ quân đội, rất nhiều sĩ binh đều sẽ ra thành đầu hàng. Dân binh cũng có số lượng lớn đào vong, Liêu quân trước sau đã chiêu mộ đến năm vạn dân binh, nhưng không có ai bằng lòng bán mạng nữa rồi, nỗi sợ hãi bao phủ trong lòng mấy mươi vạn quân dân trong thành, chỉ tính số đào vong đã đạt đến ba vạn người, Gia Luật Hồ Đổ cũng không thể làm gì được.
Ngoài thành, Triệu Húc nhìn chăm chú vào thành U Châu thật lâu, hỏi:
- Phạm tướng công có nhắc đến ở trong báo cáo, sau khi tiêu diệt sĩ khí của quân dân trong thành thì có thể công đánh U Châu, trẫm muốn biết, lúc nào thời cơ mới chín muồi?
- Bệ hạ, năm ngày trước thần đã chuẩn bị công đánh U Châu rồi, nhưng nghe nói bệ hạ muốn ngự giá thân chinh, cho nên vi thần đã hoãn lại năm ngày, trên thực tế, thời cơ đã chín muồi rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể công đánh thành U Châu.
Trong lòng Triệu Húc rất hài lòng, y không nói với Phạm Ninh là mình muốn đích thân chỉ huy quân đội công hạ thành U Châu, xem ra Phạm Ninh hiểu rất rõ tâm tư của mình, giữ lại cơ hội này cho mình.
Triệu Húc gật đầu cười nói:
- Nếu cơ duyên đã đến đúng lúc, vậy trẫm sẽ đảm nhiệm chủ soái tạm thời một lần, thu phục thành U Châu.
Trong đại trướng, Phạm Ninh báo cáo toàn bộ tình hình chiến sự hiện tại với thiên tử Triệu Húc và mấy vị tướng công Tri Chính Đường.
- Cuộc chiến bao vây ở Tỉnh Hình đã chấm dứt, tin rằng mọi người đã thấy được chiến báo của Địch soái, mười hai vạn quân Liêu toàn bộ bị tiêu diệt, trước mắt chưa thấy có sự may mắn nàotồn tại, còn quân Tống thương vong tám ngàn người, trong đó bỏ mạng hơn ba ngàn ba trăm người, quân Tống thu được bảy vạn áp giáp, sáu vạn chiến mã, tuy nhiên Tỉnh Hình đã biến thànhnơi của quỷ, vì muốn chắc chắn dịch bệnh không lan truyền, thần đã hạ lệnh phong tỏa ba năm, trải qua ba mùa đông rét lạnh thần tin rằng có thể tiêu trừ dịch bệnh, trên những chiến báo này đều có.
Phạm Ninh dừng một chút lại nói:
- Nhưng có nhiều thứ trên chiến báo không có nói đến, thần sẽ nói cho bệ hạ và các vị tướng công được rõ, một cái là ôn dịch, quân Tống thật ra cũng có bị lây nhiễm!
Mọi người đều chấn động, Triệu Húc vội hỏi:
- Tình hình có nghiêm trọng không?
- Hồi bẩm bệ hạ, chúng ta áp dụng chế độ cách ly, đầu tiên là loại trừ sự lo lắng của binh lính, dịch bệnh chỉ cần phát hiện sớm, hoàn toàn có thể chữa khỏi, cho nên binh lính khi thân thể không khoẻ, liền yêu cầu bọn họ lập tức báo cáo, sau đó cách ly và trị liệu đúng lúc, binh lính nhiễm bệnh chủ yếu ở Nương Tử quan, tổng cộng đã cách ly năm trăm bảy mươi bốn người, cuối cùng đã chữa khỏi cho năm trăm hai mươi mốt người, bệnh chết năm mươi ba người, mặt khác những binh lính tham gia dọn dẹp thi thể cũng có số ít bị lây nhiễm, tổng cộng có ba mươi bảy người, nhưng toàn bộ đã được chữa khỏi, không có tử vong, trước mắt các sĩ binh tham gia dọn dẹp thi thể vẫn đang trong quá trình cách ly, nhưng không có phát hiện người bệnh mới.
Phú Bật lại hỏi:
- Nguyên nhân lây nhiễm là gì? Đã tra ra chưa?
- Nguyên nhân đã tra ra rồi, là do khi dịch bênh của quân Liêu mới bắt đầu phát tác, quân Tống không hề phòng hộ, có vài tên sĩ binh trực đêm đã săn bắt được một con hồ ly, lột Gia hồ lyGia, sau đó đã bị lây nhiễm ôn dịch có trên người con hồ ly, rất may mắn là tường thành ở Nương Tử quan tương đối nhỏ, tướng quân Tào Văn Tĩnh áp dụng chế độ thủ doanh, từng doanh thay phiên thủ quan, đều có nơi nghỉ ngơi riêng, cho nên dịch bệnh cũng chỉ truyền nhiễm ở trong một doanh nhất định, không có lan tràn nhiều, cho nên binh lính bị cách ly đều là binh lính ở cùng một doanh, trong hai ngàn người có khoảng hơn hai phần bị lây nhiễm, những binh lính khác đều không bị lây bệnh.
Văn Ngạn Bác cũng thở dài nói:
- Ôn dịch là kẻ địch lớn nhất của quân đội và dân chúng, năm trước có một ngôi chùa ở huyện Trì phủ Hà Nam cũng bị bùng nổ ôn dịch, kết quả toàn bộ năm trăm bốn mươi thầy chùa ở trong miếu đều chết sạch, cuối cùng trong huyện chỉ có thể dùng phương thức đốt núi, đốt trụi đỉnh núi có chứa ngôi chùa đó ở bên trongi, căn bản không có ai dám đi vào, ở Tỉnh Hình lần này quân Tống chỉ bị cảm nhiễm hơn năm trăm người, thật sự đã là may mắn trong nỗi bất hạnh rồi.
Mọi người đều kịp thời cách ly với quân Tống bị lây nhiễm, thoát khỏi nguy nan, Phạm Ninh cười cười rồi nói:
- Ty chức nghe nói Gia Luật Hồng Cơ sau khi biết được tin tức quân Liêu ở Tỉnh Hình bùng nổ ôn dịch, liền buông bỏ ý nghĩ cứu viện, điều quân Liêu ở Lâu Phiền quan rút về phủ Đại Đồng.
Mặt khác, đội thuyền của chúng ta ở Liêu Hà và Cẩm Châu đã cùng với Liêu quân ở phủ Liêu Dương chiến đấu kịch liệt, Cẩm Châu đã tương kế tựu kế, toàn bộ tiêu diệt hết bốn ngàn quân địch, còn thuyền chiến ở Liêu Hà chiến đấu kịch liệt với năm nghìn quân Liêu, quân địch tổn thất hơn ngàn người, chúng ta cũng tổn thất hai chiếc thuyền lớn, bị quân địch dùng dầu hỏa thiêu hủy.