Từng đội quân Tống hăng hái xông lên trên thuyền bình, dọc theo thuyền công thành trực tiếp chạy lên đầu thành, vô cùng tiện lợi, chỉ trong chốc lát, binh lính quân Tống liền từ tám chiếc thuyền đăng thành liên tục không ngừng xông lên, xuất hiện tại đầu thành U Châu.
Tây quân có một khoảng thời gian dài được huấn luyện đánh đêm, kinh nghiệm phong phú, lúc công diệt Tây Hạ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Phạm Ninh, cho nên cuộc tấn công U Châu lần này, hắn đặc biệt điều động một trăm ngàn tây quân đến.
Tây quân lúc leo được lên trên đầu thành không hề nóng lòng xuống thành, mà là nhanh chóng tập kết, bọn họ lấy năm ngàn người làm một đội tiến hành tác chiến vào ban đêm.
Chỉ trong chốc lát, cánh Tây quân đầu tiên do năm ngàn người tạo thành từ thành đông lao xuống, giết vào bên trong thành.
Bên trong thành khắp nơi đều là một mảnh hoang tàn, bốn phía đều bị đốt thành đống đổ nát, vô số quân Liêu trốn ở sau bức tường đổ nát bắn tên vào phía tây quân, một ngàn quân đao tay cầm khiên ở phía trước xông tới, phía sau là binh lính ồ ạt đuổi theo, hai bên đao thương gặp nhau, chém giết kịch liệt.
Ngay sau đó càng ngày càng nhiều Tây quân lao xuống đầu thành, một trăm ngàn đại quân chia làm hai mươi nhóm từ nhiều hướng khác nhau giết vào trong thành, cùng bốn vạn quân Liêu triển khai đánh đêm, tiếng kêu giết vang khắp thành nam, cuộc chiến đấu kịch liệt trên đường phố diễn ra khắp nơi.
Tám vạn quân đội đợt thứ hai cũng dưới sự chỉ huy của Tào Thi bắt đầu tiến vào trong thành chiến đấu kịch liệt với quân Liêu, quân Liêu sĩ khí đê mê, bị giết đến nổi ồ ạt lui về sau, nhưng cũng có sự chiến đấu ngoan cường.
Chỗ ác liệt nhất của cuộc chiến kịch liệt là cuộc chiến tranh đoạt trong hành cung Nam Kinh, quân Tống đầu tư ba tập đoàn vào đó, mười lăm ngàn quân tấn công vào hành cung Nam Kinh của Gia Luật Hồng Cơ.
Hành cung chiếm khoảng một trăm năm mươi mẫu đất, phía trước là phủ quan nha thủ quân của Nam Kinh, Gia Luật Hồ Đổ đích thân soái lĩnh tám ngàn quân Liêu tử thủ tòa thành Nam Kinh có cơ cấu quyền lực cao nhất này.
Hành cung giống hệt một cái thành nhỏ, bốn phía là các bức tường cao một trượng, binh lính Liêu đứng ở trên tường thành hướng xuống, mũi tên dày đặc bay như mưa, bắn vào các binh lính Tống tiến công như thủy triều từ bốn phía, quân Tống không ngừng bị tên bắn ngã, cho dù dùng tấm chắn cũng không ngăn cản nổi tên bắn hùng mạnh của sàn nỏ quân Liêu.
Chủng Ngạc mắt thấy quân Tống thương vong vô cùng nghiêm trọng, hắn hung hăng đấm một đấm vào tường thành, quay đầu lại lớn tiếng lệnh, nói:
- Kéo một nỏ pháo đến!
Cửa thành ở phía nam đã bị công phá, cầu treo buông xuống, cột trụ lắp vào tấm ván cầu, vũ khí hạng nặng liền từ cửa thành vận chuyển vào trong thành.
Một ngàn binh lính hộ vệ chặt chẽ vẫn chuyểnnỏ pháo hạng nặng vào trong thành, nỏ pháo đặt trên một chiếc xe lớn, do tám con lừa phụ trách kéo, xe lừa ở đường lớn tiến về phía bắc, một ngàn binh lính tay cầm lá chắn lớn và giáo dài bảo vệ chặt chẽ ở hai bên, hai bên tòa thành không ngừng có tên bắn ra, đều bị tấm chắn của quân Tống chặn lại, không có nguy hiểm đến xe lừa.
Một lát sau, xe lừa dần dần đã chạy sắp đến hành cung.
- Khởi bẩm lão tướng quân, nỏ pháo đã được đưa đến!
Chủng Ngạc gật đầu nói:
- Chuẩn bị phóng thiết hỏa lôi ra, nổ banh tành cái đám khốn khiếp này!
Nỏ pháo đã vào vị trí, binh lính đem một viên thiết hỏa lôi nặng trăm cân đặt lên, rồi binh lính đốt lên ngòi lửa.
'Pằng! '
Một tiếng vang thật lớn, nỏ pháo đã bắn thiết hỏa lôi ra, thiết hỏa lôi đen như mực ở trên không trung vẽ ra một đường cong, rơi chuẩn xác ở trên tường thành ngoài tám mươi bước.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất, đá vụn và thi thể bị nổ bay khắp nơi trên không trung, khói đặc tràn ngập, binh lính quân Tống đều bịt lỗ tai lại ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Khi khói bụi tan hết, thành cung sụp xuống, xuất hiện một lỗ hỏng rộng vài chục trượng, Chủng Ngạc hô to một tiếng:
- Giết vào!
- Giết
Hơn một vạn quân Tống giống như thủy triều xông vọt vào chỗ hổng, và cuối cùng dựa triển khaichém giết những quân Liêu ngoan cường, rất nhanh lại có hai vạn viện quân tới, từ hai bên cửa cung giết vào hành cung
Cuộc chiến đấu kịch liệt và thảm thiết trên đường phố sau bốn canh giờ cuối cùng cũng đã kết thúc, bốn vạn quân Liêu bỏ mạng hơn ba vạn người, chủ tướng Gia Luật Hồ Đổ cũng chết trong loạn quân, quân Tống cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng, phải trả giá hơn một vạn người thương vong.
Nhưng U Châu khát vọng trăm năm của quân Tống cuối cùng cũng đã bị quân Tóng chiếm lĩnh.
Trời dần dần sáng, quân Tống bắt đầu dọn dẹp thi thể bên trong thành, binh lính Tống tử trận sau khi phân biệt rõ thân phận sẽ được mang đi hỏa thêu, sau đó để di cốt vào trong bình gốm, dán tên lên đưa về cố hương.
Binh lính quân Liêu tử trận thì tập trung lại đốt cháy chôn sâu, thời tiết vẫn còn tương đối nóng, việc này không thể chậm trễ được, nếu không sẽ bùng nổ dịch bệnh.
Hơn mười đại quân đã khống chế chặt thành U Châu như trước, và thi hành lệnh giới nghiêm toàn thành, từng đội binh lính bắt đầu tra xét từng nhà, thu thập binh khí, bắt giữ những binh Liêu ẩn náu bên trong nhà dân.
Thời gian nửa ngày ngắn ngủi, hơn sáu nghìn binh lính Liêu đã bị tìm ra, chỉ cần không phản kháng, quân Tống sẽ không chém giết, áp giải bọn họ ra khỏi thành, trên một mảnh trên đất trống ở trong thành, các loại binh khí được tìm ra chồng chất như núi.
Lúc này, Phạm Ninh cùng với Triệu Húc ở dưới sự bảo hộ của mười ngàn kỵ binh tiến vào U Châu thành, mặc dù bốn phía của thành U Châu đã bị chiến hỏa phá hủy, nhưng toàn bộ thành trì vẫn to lớn đồ sộ như trước, khiến Triệu Húc cảm thán không thôi.
- Phạm tướng công, tòa thành trì này liêu có bị Liêu quân cướp đi nữa hay không?
Triệu Húc có chút lo lắng hỏi han.
Phạm Ninh cười lắc đầu:
- Nước Liêu mặc dù có dã tâm, nhưng bọn chúng đã không còn thực lực đó nữa rồi, sợ rằng bọn chúng hiện tại đang lo lắng Đông Kinh đạo và Tây Kinh đạo liệu có bị Đại Tống cướp đi nữa hay không.
Triệu Húc nhẹ nhõm trong người, y biết hiện tại cũng không phải là thời điểm thảo luận về việc chiếm lấy phủ Đại Đồng, y nhìn vào U Châu thành cười nói:
- Bên trong thành có không ít người Khiết Đan phải không!
Phạm Ninh khẽ khom người nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, người Hán chiếm bốn phần, còn lại đều là người Khiết Đan, Hề và Bột Hải, ba tộc người này, vi thần sẽ phân biệt đối đãi.
- Phạm tướng công định làm thế nào?
- Người Hán trên cơ bản sẽ giữ lại, còn về những nhà quyền quý Khiết Đan, trước đó đã dời đi khỏi Đông Kinh đạo, ở lại trong thành trên cơ bản đều là tầng lớp trung hạ, bình dân, rất nhiều người Khiết Đan, người Hề và người Bột Hải đã cư ngụ ở U Châu mấy chục năm, trên thực tế đã bị Hán hóa, nếu bọn họ nguyện ý ở lại, như vậy sẽ coi bọn họ là dân Tống, còn nếu không muốn ở lại, vậy sẽ đưa về Đông Kinh đạo, tuy nhiên vi thần cho rằng, đa phần mọi người đều nguyện ý ở lại, nếu không bọn họ sớm đã đi rồi.
Triệu Húc gật gật đầu, đồng ý với phương án của Phạm Ninh, y lại hỏi: