- Về việc đảm nhiệm tri phủ nhiệm đầu tiên của phủ Yến Sơn, Phạm tướng công có người nào thích hợp không?
Phạm Ninh có hơi do dự một chút, Triệu Húc nhìn thấu được sự do dự của Phạm Ninh, liền cười nói:
- Có lời gì cứ việc nói thẳng, trẫm sẽ không trách tội đâu!
Phạm Ninh khom người nói:
- Đầu năm khi vi thần cùng nhạc phụ Chu Hiếu Vân bàn bạc, ông đối với việc đảm nhiệm tri phủ phủ Yến Sơn rất có hứng thú, hơn nữa ông làm việc chăm chỉ, giữ vững nguyên tắc, vi thần cảm thấy ông quả thật rất thích hợp đảm nhiệm tri phủ phủ Yến Sơn nhiệm đầu.
Triệu Húc gật gật đầu, nói:
- Đề cử người hiền không tránh người thân, đúng như lời khanh nói, Chu thị lang quả thật rất thích hợp đảm nhiệm tri phủ phủ Yến Sơn nhiệm đầu, trẫm chuẩn tấu.
- Tạ ơn bệ hạ ân chuẩn!
Lúc này, Tào Thi vội vàng chạy tới, quì một gối nói:
- Xin ý chỉ bệ hạ, việc lục soát đã xong, có cần phải... để tất cả dân chúng ra khỏi thành tiến hành đăng ký không?
Triệu Húc nhìn Phạm Ninh, Phạm Ninh lắc đầu nói:
- Như vậy sẽ làm dân chúng hoang mang, không cần thiết... nhưng mà những gia đình có nhà cửa bị thiêu hủy có thể đi ra đăng ký, để lĩnh lều trại.
Triệu Húc gật gật đầu:
- Đây cũng là ý của trẫm!
- Tuân lệnh!
Tào Thi vội vàng đi.
Không bao lâu, quân Tống hủy bỏ lệnh giới nghiêm, từng nhà dìu già dắt trẻ đi ra, bọn họ đi vào ngôi nhà bị thiêu hủy của mình, lật gạch ngói vụn ra, mở nhà hầm, tìm kiếm tài vật không bị thêu hủy.
Số gạch ngói vụn này trên cơ bản không hề bị đụng chạm qua, rất nhiều người đều tìm được đồng tiền, đồ trang sức cùng với chậu đồng chưa bị thêu hủy, còn có lương thực tồn trữ cùng với đồ dùng khác ở trong hầm.
Các hộ trong thành U Châu đều có hầm, khi quân Tống đánh tới, rất nhiều người đều đã chuẩn bị sẵn, đem vàng bạc, trang sức, tơ lụa vải vóc, quần áo đáng giá cho cả vào thùng đựng hàng, chôn sâu vào trong hầm, tuy rằng phòng ốc đều bị thiêu hủy, nhưng các tài vật khác tổn thất không nghiêm trọng lắm.
Các quan viên đều đã từ huyện Lộ tới đây, ở dưới sự hộ vệ của binh sĩ tiến vào U Châu thành, đám quần thần thấy thiên tử đội kim mão mặc kim giáp, trong lòng đều biết rất rõ, tiến lên thi lễ:
- Chúc mừng bệ hạ thực hiện được di nguyện của tiên đế, chỉ huy đại quân chiếm lấy U Châu!
Trong lòng Triệu Húc rất đắc ý, khoát tay một cái nói:
- Trận chiến cuối cùng mặc dù là trẫm chỉ huy, nhưng cũng nhờ có Phạm tướng công đã giành lấy ưu thế trước đó, quan trọng hơn là sự nỗ lực của các vị tướng sĩ, trẫm phải ban thưởng cho bọn họ.
- Bệ hạ anh minh!
Triệu Húc cười cười, ánh mắt dừng ở trên người Binh bộ Thị lang Chu Hiếu Vân
- Chu thị lang!
- Có vi thần!
Chu Hiếu Vân vội vàng bước ra khỏi hàng hành lễ.
- Hiện tại phủ Yến Sơn đã lấy lại, trẫm quyết định bổ nhiệm khanh đảm nhiệm chức tri phủ phủ Yến Sơn nhiệm kì đầu, khanh có tự tin thay trẫm cai quản tốt nơi này không?
Chu Hiếu Vân vui mừng khôn xiết, liền vội vàng tiến lên khom người nói:
- Vi thần nhất định không phụ lòng bệ hạ đã kỳ vọng, thần sẽ làm cho bách tính của phủ Yến Sơn an cư lạc nghiệp, vạn dân quy thuận, khiến phủ Yến Sơn trở thành nơi giàu có và phồn vinh.
Triệu Húc gật gật đầu, nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, Chu ái khanh chính là tri phủ phủ Yến Sơn nhiệm kì đầu rồi!
- Tạ ơn bệ hạ hậu ái!
Chu Hiếu Vân nhanh chóng nhìn thoáng qua Phạm Ninh, ông biết rằng việc mình đảm nhiệm chức tri phủ Yến Sơn, nhất định là do con rể đề cử.
Yến Sơn đại thắng đã qua một tháng, dân chúng ở Đông Kinh Biện Lương vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng khi thu phục được U Yến, các báo chí lớn bận rộn viết các loại bài văn liên quan đến U Yến, dân chúng cũng xem không chán nản, trong quán rượu quán trà cả ngày đều đang bàn luận về chủ đề có liên quan U Yến.
Trưa hôm nay, tửu lầu Hoàng Tiêm Chủy trên đường cái ở kinh thành náo nhiệt dị thường, đại sảnh trên lầu một và lầu hai ngồi đầy khách uống rượu, số khách uống rượu này đều là khách cũ, rất nhiều người đã quen biết lẫn nhau, tán gẫu tùy ý cũng rất sảng khoái.
Phía trước một cái bàn nhỏ ở cạnh cửa sổ có một nam tử trẻ tuổi đội mũ sa ngồi, đang ngồi uống một mình, rất là nhàn nhã, người nam tử trẻ tuổi này chính là Phạm Ninh, chỉ có điều tướng mạo của hắn so với bình thường thì có chút thay đổi, dưới cằm để một chùm râu quai nón, lông mi cũng trở nên thô hơn.
Phạm Ninh đương nhiên là đang cải trang, ty tình báo gần đây đã phát minh ra một loại mặt nạ da người, râu giả, lông mi giả, dán ở trên mặt liền thay đổi hoàn toàn một con người, Phạm Ninh cũng không còn cách nào khác, người nhận ra hắn quá nhiều, đi tới chỗ nào đều sẽ bị nhận ra, sau đó sẽ bị dân chúng nhiệt tình vây quanh, khiến cho hắn mất đi thú vui tự do một mình.
Mấy ngày này, hắn thích đến các quán rượu uống rượu ăn cơm, vì không muốn bị nhận ra, hắn đã đeo mặt nạ râu quai nón và dán lông mày, chiêu này thì sẽ không có ai nhận ra hắn nữa, để hắn có thể hưởng thụ lấy sự tự tại.
Đương nhiên, hộ vệ của hắn vẫn phải có, ở ngay tại góc đối diện với hắn, hai gã Đại Hán thể trạng dũng mãnh cường tráng cũng đang uống rượu, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Phạm Ninh bưng một chén rượu lên, Hoàng Tiêm Chủy là quán trà lâu năm, năm kia bắt đầu làm tửu lâu, rượu của nó vô cùng đậm đà, bỏ vào một chút hoa quế, loại hương thơm nhàn nhạt đó khiến khách uống mê muội, Phạm Ninh cũng cực kỳ thích rượu hoa quế này.
Lúc này, một trận thảo luận đã thu hút sự chú ý của hắn.
- U Yến đã lấy được rồi, vậy phủ Đại Đồng và Vân Châu khi nào thì có thể lấy được? Mười sáu châu U Vân, chúng ta đã lấy được U Châu, Bình Châu, Kế châu, Dịch Châu còn nơi nào nữa?
Ở bên cạnh có người bổ sung:
- Còn có Đàn Châu, Thuận Châu, Trác Châu, Quy Châu, Vũ Châu, Tân Châu, Nho Châu, Úy Châu.
- Ứng Châu, Sóc Châu và Hoàn châu cũng đã lấy được rồi.
- Vậy là đúng rồi, hiện tại cũng chỉ còn lại phủ phủ Đại Đồng Vân Châu nữa thôi, lấy được phủ Đại Đồng, thì đã lấy được toàn bộ mười sáu châu U Vân rồi.
- Vân Châu không dễ dàng lấy được, nghe nói nơi đó đồn trú ba vạn kỵ binh tinh nhuệ, Đại Tống chúng ta ở phương diện kỵ binh thì không phải đối thủ của quân Liêu.
- Không thể nào! Chúng ta nuôi một trăm ngàn con ngựa ở Côn Châu, lại lấy được Hà Tây, nghe nói chiến mã của triều đình tổng số đã đạt năm trăm ngàn con, không lẽ ngay cả ba vạn kỵ binh cũng đánh không lại sao?
- Vấn đề không phải là ngựa, mà là kỵ binh, quân Liêu từ nhỏ sinh sống ở trên lưng ngựa, mỗi người đều là bậc thầy cưỡi ngựa, kỵ binh quân Tống ở trên ngựa quả thật không bì được với bọn chúng.
Lúc này, một người nam trung niên nói:
- Ngày hôm qua tôi đã gửi cho Gián viện một phong thư, đưa ra đề nghị của tôi, tôi đề nghị ở hành lang Hà Tây chiêu mộ một đội kỵ binh người Khương, tôi cảm thấy có thể cùng kỵ binh quân Liêu đánh một trận.
- Chiêu mộ người Khương nhập ngũ, chỉ sợ nuôi hổ thành họa đấy!