Trường thí nghiệm đã dọn dẹp trống rỗng, dài đến bốn trăm bước, nói cách khác, ngoại trừ nỏ sàn, siêu cấp máy bắn đá và Hỏa Diêu Tử ra, những vũ khí tầm xa khác đều có thể ở trong này thí nghiệm.
Nỏ pháo sắt được đặt cố định ở trên đài phóng, do ba tên lính thao tác, ở ngoài ba trăm năm mươi bước đã đặt mấy chục người gỗ, mặc khôi giáp của binh lính Liêu.
- Phạm tướng công, có thể bắt đầu rồi chưa?
Phạm Ninh gật gật đầu, Đỗ Cầu lập tức ra lệnh:
- Chuẩn bị bắn!
Hai binh lính thể trạng cường tráng đồng thời kéo căn dây bắn, chỉ nghe thấy 'Tạch... !' một tiếng vang nhỏ, dây cung đã móc đến vị trí.
Một tên lính khác đem hộp mũi tên bỏ vào nỏ trong miệng nỏ, vô cùng chuẩn xác, vừa khít, còn dùng khóa sắt cài chặt hộp sắt, chỉ cần thao tác thuần thục, trong mười giây đồng hồ có thể hoàn thành.
Nỏ pháo sắt đặt tự nhiên trên mặt đất, nghiêng lên góc ngắm ba mươi độ, huyền đao phóng ra được treo ở phía trên, Phạm Ninh tiến lên điều chỉnh huyền đao, 'Băng! ' dây cung phát ra một tiếng nặng nề, hộp sắt ở trên miệng nỏ, chỉ thấy ba mươi mũi tên bắn ra, trong nháy mắt đã biến thành điểm đen.
Mấy chục người gỗ ở ngoài ba trăm năm mươi bước giống hệt như bị gió táp quét lá rụng, ngã xuống một dàn, hai mươi người gỗ chỉ còn lại có ba người đứng sừng sững, còn lại đều bị bắn trúng ngã xuống cả.
Phạm Ninh bước nhanh lên trước, số người gỗ trên mặt đất có cái bị bắn trúng, có cái là là bị cường lực va chạm rồi ngã xuống, còn ba mươi mũi tên bởi vì lực va chạm quá lớn, đa phần đều hư rồi.
Chỉ có năm mũi có thể dùng lại, Phạm Ninh lắc đầu, nói:
- Một mũi tên này ít nhất phải tiêu hai trăm văn tiền, như vậy hao tổn quá lớn, vậy nên cần phải dùng mũi tên bằng sắt.
Đỗ Cầu gật gật đầu, nói:
- Ty chức hiểu rõ, mũi tên sắt vẫn đang thí nghiệm, chậm nhất là một tháng sau mới có hàng mẫu xuất ra.
Lúc này, Phạm Ninh lại hỏi:
- Có thiết kế một loại nỏ tổ ong do một binh tốt điều khiển hay không, không cần một lần bắn ba mươi mũi tên, một lần bắn ra năm mũi, tầm bắn khoảng hai trăm bước, có thể làm được hay không?
Một gã chủ quản thợ ở bên cạnh nói:
- Nỏ tổ ong do dơn bình thao tác mà Phạm tướng công nhắc tới, chúng ty chức cũng đang nghiên cứu chế tạo, chủ yếu lợi dụng nỏ Đại Hoàng phóng ra, nguyên lý kha khá giống với nỏ pháo sắt, hiện tại vẫn còn có hai chỗ khó cần phải đột phá.
- Chỗ khó gì?
Đỗ Cầu tiếp lời nói:
- Một chỗ khó là nỏ Đại Hoàng nguyên bản là nỏ Thập Thạch, nặng năm mươi mấy cân, vô cùng nặng nề, giờ đây chúng ta muốn dùng thép tinh luyện chế tạo, ở giữa là trống không, thân nỏ chỉ cần hai khúc thép thô bằng ngón tay là có thể chống đỡ được, tận lực đơn giản hoá kết cấu, mặc dù là dùng thép tinh luyện tạo thành, nhưng sức nặng lại nhẹ đi ít nhất ba mươi cân, cái chỗ khó nhất chính là số lượng thép tinh quá ít, sắt thô của Tống triều hơi mềm, sau khi trộn lẫn than vào, tuy rằng độ cứng đã tăng lên, nhưng vẫn không thích hợp dùng làm thân nỏ, trước mắt chúng ty chức phát hiện được chỉ có một nơi có thép tinh thích hợp.
- Nơi nào có thép tinh, thép Ô Tư hả?
Đỗ Cầu lắc đầu, có hơi do dự nói:
- Là thép tinh đến từ đảo đảo Bắc, chỉ tiếc số lượng quá ít.
Phạm Ninh cười to, nói:
- Vấn đề không lớn, ta đi thương lượng với thiên tử giải quyết vấn đề này, còn chỗ khó gì nữa?
- Chỗ khó thứ hai chính là cần lực lượng kéo dây cung phải lớn, trước kia nỏ Đại Hoàng cần hai tên lính kéo dây cung, chúng ty chức đang nghĩ cách làm nó thành nỏ bảy thạch, như vậy một tên binh lính nằm trên mặt đất có thể dùng chân lên dây cung được, nhưng điều kiện đó là, người này nhất định phải cao lớn cường tráng, sức mạnh phải gấp rưỡi một binh lính bình thường.
Phạm Ninh gật gật đầu,
- Biện pháp này có thể giải quyết, sau này thành lập nhóm binh Trọng Nỏ là được, nhưng quan trọng là..., một ngàn tên binh Trọng Nỏ một lần có thể bắn ra năm ngàn mũi tên, đây mới là mấu chốt, các ngươi hiểu không?
Chúng quan viên cùng nhau khom người nói:
- Chúng ty chức sẽ không làm phụ lòng của tướng công, tận lực nghiên cứu chế tạo ra nỏ tổ ong cho đơn binh dùng.
Rời khỏi nỏ viện, Phạm Ninh quay trở về đại nội, ở bên trong xe ngựa Phạm Ninh lại rơi vào trong trầm tư.
Việc nghiên cứu chế tạo Nỏ tổ ong kiểu mới và nỏ pháo sắt đã khiến hắn vui sướng, sự xuất hiện của bánh xe sắt cao su và nỏ thép tinh cho đơn binh dùng, càng làm cho binh khí của Tống triều từ thời đồ gỗ dần dần chuyển thành thời đại sắt thép.
Nhưng yêu cầu của quân đội đối với thép tinh đặc biệt cao, mặc dùđảo Bắc đã thành công đem thép tinh tự sản xuất ra đưa vào Quân Khí Giám, nhưng sản lượng vẫn là quá ít, hơn nữa đảo Bắc rất nhanh cũng muốn tự sử dụng số thép đó, hiển nhiên không thể thỏa mãn được yêu cầu của Quân Khí Giám.
Biện pháp tốt nhất vẫn là toàn lực khai thác quặng sắt ở phía nam đại lục, chuyện này nhất định phải để thiên tử và Tri Chính Đường hiểu được tầm quan trọng chiến lược của nó.
Cho tới nay, triều đình vẫn không quá coi trọng việc khai thác ở đại lục phía nam, phát triển, Phạm Ninh cũng nhất thời không tìm thấy được cơ hội thích hợp, những bây giờ Quân Khí Giám đối với nhu cầu cần có số lượng lớn thép tinh đã trở thành cơ hội tốt nhất rồi.
Xe ngựa dừng ở ngoài hoàng thành, Phạm Ninh ngồi kiệu trực tiếp đi đến điện Tử Vi.
Chờ đợi trong giây lát, một gã hoạn quan chạy tới nói:
- Phạm tướng công, Quan gia mời ngươi vào!
Phạm Ninh gật gật đầu, bước nhanh đến ngự thư phòng ở phía sau.
Cuộc chiến tranh U Châu đã kết thúc được một tháng rồi, triều đình khao thưởng cũng vừa xong, triều đình lấy ra một triệu năm trăm ngàn lượng bạc và năm trăm ngàn khúc vải lụa để trọng thưởng cho quân binh tham gia tác chiến với Liêu quốc lần này, bao gồm thủy quân Lai Châu, quân đội Hà Bắc và tây quân cùng với binh lính của Lâu Phiên quan, … các tướng sĩ thường vong cũng nhận được bồi thường gấp đôi.
Địch Thanh vây khốn quân Liêu ở Tỉnh Hình có công, được phong làm Kim Thành Quân Vương, Chủng Ngạc được phong làm Diên An Quận Vương, Tào Thi được phong làm Thường Sơn quận Vương, Dương Văn Quảng phong Việt Quốc Công, Tào Văn Tĩnh, Dương Anh, Diêu Thắng, Miêu Thuận Lợi và một đám tướng lĩnh lập nhiều công lớn cũng được phong tước vị cao.
Còn Phạm Ninh từ Ngô vương sửa lại phong làm Sở Vương, thưởng mười vạn lượng hoàng kim.
Về phần nước Liêu, hai bên đều giữ vững sự yên lặng, nước Liêu không có phái sứ giả đến cầu hòa nữa, Tống triều cũng không có phái sứ giả đi đến tiếp xúc với nước Liêu, hai bên vẫn duy trì trạng thái chiến tranh như trước, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tiến công vào đối phương.
Phạm Ninh đến ngoài cửa ngự thư phòng, chờ đợi trong giây lát, hoạn quan đi ra nói:
- Phạm tướng công, mời vào!
Phạm Ninh đi vào ngự thư phòng, nhưng không ngờ Phú Bật và Văn Ngạn Bác cũng ở trong ngự thư phòng, Phạm Ninh nhìn hai người cười gật gật đầu, tiến lên trước khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Triệu Húc khẽ cười nói:
- Phạm tướng công mời ngồi!