- Hồi bẩm Thái hậu, vi thần đang bận chuẩn bị cho cuộc chiến tranh với nước Liêu, đồng thời suy tính để giải quyết việc ở đại lục phía nam.
- Ai gia vẫn luôn xem báo chí, về thế cục nước Liêu, ở trên báo chí cách nói nào cũng có, ai gia có hơi hồ đồ, tiểu Phạm tướng công thấy thế nào?
- Thái hậu, quan hệ giữa Tống và Liêu hiện tại, có thể lý giải là sự yên tĩnh trước khi bảo táp ập đến, hai bên đều đang tích trữ lực lượng, chờ đợi thời khắc quyết chiến cuối cùng đến.
- Bình tĩnh trước khi bão táp ập đến, sự so sánh có phải hơi kinh hãi không, có nghiêm trọng như vậy không?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Thái hậu sẽ không thật sự tin vào bài văn trên báo chí chứ? Nước Liêu đã sợ hãi thật rồi, đã khuất phục thật rồi, nhưng lại quá sĩ diện không dám cầu xin chúng ta tha cho hả?
- Rất nhiều bài văn trên báo đều cho là như vậy.
Phạm Ninh lắc đầu, nói:
- Đó là bởi vì người viết bài văn không am hiểu về nước Liêu, cũng không am hiểu về người Khiết Đan, bọn chúng là Sói, bọn chúng sẽ âm thầm nhẫn nhịn, sẽ trốn ở một bên, bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích chúng ta, hoặc sẽ bởi vì thất bại mà bị ép phải rời bỏ quê hương, nhưng bọn chúng tuyệt đối sẽ không khuất phục.
- Vậy chúng ta nên làm như thế nào để ứng phó?
- Thái hậu, chỉ có tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, nghiên cứu chế tạo ra vũ khí mạnh hơn tốt hơn, tin rằng trong vòng hai năm, hai nước Tống Liêu chắc chắn sẽ quyết một trận tử chiến.
Trầm mặc một lát, Tào Thái hậu chậm rãi nói:
- Điều khanh nói hẳn là đúng đấy, khanh khiến cho ai gia cảm thấy vui mừng sâu sắc, ít nhất Đại Tống còn có được người tỉnh táo.
Phạm Ninh do dự một chút, Tào Thái hậu lập tức cảm giác được, khẽ cười nói:
- Có lời gì khanh cứ việc nói thẳng.
- Thái hậu, liên quan đến việc chi ra trong nội khố.
Tào Thái hậu mỉm cười nói:
- Phạm tướng công cần tiền tài trong nội khố để tiến hành chuẩn bị chiến tranh sao?
- Khởi bẩm Thái hậu, việc chuẩn bị chiến tranh đã có kho bên trái cung cấp, tạm thời không cần nội khố trợ giúp, nhưng việc khai thác đại lục phía nam cần lượng lớn đầu tư vào, mà tài chính triều đình đang hạn hẹp.
Tào Thái hậu trầm ngâm một chút hỏi:
- Khai thác đại lục phía nam thật sự quan trọng như vậy sao?
Phạm Ninh thở dài, nói:
- Thái hậu cũng đã tận mắt nhìn thấy sự biến hóa của Đại Tống, lượng lớn của cải ở hải ngoại đã giải quyết tình hình nguy cơ về tài chính của triều đình trong nhiều năm qua, lương thực ở hải ngoại đã làm thay đổi tình trạng sinh tồn của tầng lớp dân chúng thấp nhất, nếu thật sự sống không nổi, ít nhất cũng có thể di dời dân chúng đến hải ngoại làm địa chủ, cũng không người nào có ý nguyện tạo phản cả, đại lục phía nam là một mảnh đất dồi dào tài nguyên, nếu như được khai thác, có thể không ngừng cung cấp tài nguyên cho Đại Tống trong mấy trăm năm, để duy trì sự ổn định và hoà bình lâu dài cho đại Tống.
Tào Thái hậu không lập tức bị thuyết phục, bà suy nghĩ một chút nói:
- Nếu vì để đạt được sự cung cấp tài nguyên đến mấy trăm năm, vậy việc đầu tư cũng nên là một quá trình dài, chẳng lẽ không phải sao?
- Thái hậu nói rất có lý, nhưng quặng sắt đá ở đại lục phía nam chất lượng rất tốt có thể làm ra những vũ khí bằng thép tinh sắc bén nhất, nhưng bây giờ việc đang cấp bách, hy vọng Thái hậu tin tưởng vi thần, toàn lực ủng hộ việc khia thác ở đại lục phía nam.
Tào Thái hậu trầm tư thật lâu, nói:
- Như vậy đi! Khanh hãy viết một bản kế hoạch đầy đủ về việc đầu tư và di dân, nếu phương án khả thi, thì ai gia sẽ xem xét.
......
Phạm Ninh vừa trở về trong phủ, quản gia liền tiến lên phía trước nói:
- Lão gia, buổi chiều Chu Tam lão thái gia đã phái người đến, mời ngươi nếu có thời gian thì qua đó một chút.
- Hắn có nói là chuyện gì không?
- Hình như là có người đến đảo Bắc rồi.
Phạm Ninh gật gật đầu, nói:
- Ta biết rồi!
Quản gia thi lễ rồi đi, Phạm Ninh đi vào thư phòng của mình, lấy ra một quyển sổ giấy vàng, trầm ngâm một chút, nhấc bút lên rồi viết.
Mấy năm nay hắn vẫn cực lực đốc thúc thi hành việc khai thác ở phát triển đại lục phía nam, so với phủ Lã Tống và Bảo châu, tiến đọ của đại lục phía nam là quá chậm, khoảng cách xa xôi có lẽ là nguyên nhân một mặt, nhưng Phạm Ninh cho rằng việc Tri Chính Đường không coi trọng mới là nguyên nhân chính, đại lục phía nam không thể giống như Côn Châu hay phủ Lã Tống vừa làm là thấy hiệu xuất liền như vậy được, rất nhanh sẽ liên tục không ngừng vận chuyển bạc trắng và hoàng kim đến, cần phải dài hạn đầu tư cùng với thời gian chờ đợi quá lâu, Tri Chính Đường luôn luôn keo kiệt về tài lực kia làm sao có thể chịu bỏ ra khoản đầu tư lớn như vậy được.
Khó khăn lắm hôm nay mới thuyết phục được thiên tử, ở dưới sự ép buộc của thiên tử, Tri Chính Đường cũng bị buộc đồng ý tăng tốc độ và quy mô của việc khai thác ở đại lục phía nam, nhưng tài lực cần đầu tư vẫn là vấn đề lớn, Tri Chính Đường lấy không ra được, như vậy việc thuyết phục thái hậu dùng lượng lớn của cải ở trong nội khố đến đầu tư cho việc khai thác ở đại lục phía nam, đó mới chính là điểm quan trọng nhất.
Thật ra Phạm Ninh cũng biết làm sao để thuyết phục được Tào Thái hậu, Tào Thái hậu kịch liệt phản đối biến pháp, như vậy việc khai thác ở đại lục phía nam có thể là cơ sở để nhược hóa biến pháp; Tào Thái hậu rất quan tâm việc ổn định và hoà bình lâu dài của Đại Tống, như vậy của cải ở đại lục phía nam có thể chống đỡ cho Tống triều, Tào Thái hậu quan tâm tầng lớp dân chúng thấp, như vậy việc khai phá đại lục phía nam có thể cho tầng lớp dân chúng thấp nhất một con đường sống, những việc này đều là công sự, vậy đối với tình cảm riêng tư, Phạm Ninh có thể làm xúc động chỗ mềm yếu trong lòng Tào Thái hậu.
Chẳng hạn như, Tào Thái hậu rất khó quan tâm đến sự phát triển của Tào gia, như vậy việc khai thác đại lục phía nam sẽ rất quan trọng trong việc chống đỡ giúp đảo Nam, ít nhất khi đảo Nam phát sinh nguy cơ, có thể được lục lơn mạnh phía nam trợ giúp.
Về công về tư, Phạm Ninh tin rằng báo cáo của mình sẽ có thể đả động Tào Thái hậu.
Sau đó là kế hoạch biên chế đầu tư, đối với việc đầu tư sớm vào đại lục phía nam, chủ yếu tập trung ở việc sắp xếp ổn thỏa cho di dân, chiêu mộ công nhân và sự cung ứng lâu dài của vật dụng hàng ngày, Phạm Ninh tính toán qua, mỗi một công nhân Nhật Bản một năm cần ba mươi quan tiền, một trăm ngàn công nhân một năm phải chi ra ba triệu quan, nếu như là khai thác quặng..., thì một quặng lớn cần có một trăm ngàn thợ mỏ là tối thiểu.
Còn có di dân, mỗi hộ triều đình phải chi ra hai mươi quan tiền làm phí an nhàn, nếu kỳ thứ nhất là một trăm ngàn gia đình, thì phải là hai triệu quan, sau khi đến đại lục phía nam, còn phải sắp xếp ổn thỏa, còn phải phụ trách ăn uống tè ị, đây lại là một số chi lớn, cho nên Phạm Ninh suy sét nếu năm đầu tiên di dân một trăm ngàn hộ, chiêu mộ một trăm ngàn thợ mỏ Nhật Bản, vậy ít nhất cần phải chi ra tám triệu đến mười triệu quan tiền.