Lúc này, cửa mở ra, Chu Bội bưng một chén trà đi đến.
- Phu quân đang viết tấu chương à?
Chu Bội đặt trà chén lên bàn cười hỏi.
Phạm Ninh đặt bút xuống, cầm chén trà lên cười khổ nói:
- Thái hậu ra cho ta một đề thi, muốn người xuất tiền từ trong nội khố ra để ủng hộ việc khia thác ở đại lục phía nam, thật không dễ dàng gì!
- Không phải chứ! Thái hậu chính miệng nói với thiếp, người rất ủng hộ việc khia thác ở đại lục phía nam, người còn nói, tiến độ phát triển của đại lục phía nam quá chậm.
Phạm Ninh ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Người nói với nàng khi nào?
Chu Bội ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Hơn một tháng trước rồi! Khi đó phu quân vẫn đang tác chiến ở U Châu.
- Nàng xác định cái người nói không phải là đảo Nam, mà là đại lục phía nam chứ?
- Phu quân ——
Chu Bội kéo dài giọng nói:
- Đương nhiên là đại lục phía nam, thiếp không đến nỗi ngay cả đại lục phía nam và đảo Nam cũng không phẫn biệt rõ được!
- Vậy thì lạ quá, nếu người ủng hộ việc khai thác đại lục phía nam, vậy tại sao thái độ vào chiều hôm nay lại mập mờ như vậy?
- Thật ra không hề mâu thuẫn chút nào!
Chu Bội liếc qua bản báo cáo trên bản, cười nhạt nói:
- Nếu Thái hậu đã cho chàng đề thi, cũng có nghĩa là đã bộc lộ rõ thái độ của người rồi đấy.
Phạm Ninh gãi đầu cười nói:
- Nói rất đúng, nếu người không có chút hứng thú nào đối với đại lục phía nam, thì ta cũng sẽ không có cơ hội ngồi ở đây làm bài thi rồi.
Phạm Ninh đứng lên nói:
- Ta phải đi đến chỗ của tam tổ phụ một chuyến, hình như đã có người đến đảo Bắc rồi.
Phần lớn con cháu của Chu Nguyên Phong đều đi Bắc Đảo, nhưng bản thân ông lại không đi, ông tuổi đã cao, biết mình không còn nhiều thời gian, tâm nguyện lớn nhất cả đời chính là được chôn cất cùng một nơi với cha mẹ ruột của mình tại phần mộ của Chu thị ở Ngô Giang.
Con gái Chu Khiết của ông phụ trách xử lý sản nghiệp ở kinh thành, đồng thời cũng muốn chăm sóc phụ thân tuổi già.
Phạm Ninh và Chu Bội cùng nhau đi đến Chu phủ, cũng lâu rồi Chu Bội không gặp tam tổ phụ, nhân cơ hội này đi theo trượng phu đến thăm người.
Trong màn đêm, Chu Khiết đứng chờ trước cửa lớn, xe ngựa từ từ dừng lại, Phạm Ninh xuống xe trước, sau đó đỡ thê tử xuống xe, Chu Khiết đi lên nắm chặt tay Chu Bội cười nói:
- Bội Nhi cũng đến sao?
- Con đến thăm tam a công một chút, người có khỏe không?
- Tinh thần coi như không tệ, nhưng tuổi già sức yếu, đi không được, cần người khiêng.
Chu Bội nhỏ giọng nói với phu quân:
- Thiếp muốn đi thăm tam a công trước, phu quân đi cùng không?
- Đi cùng chứ!
Hai vợ chồng đi theo Chu Khiết vào trong phủ, chỉ thấy Chu Nguyên Phong đang ngồi trên ghế kiệu trong viện cười tủm tỉm nhìn họ, đứng phía sau là bốn gã sai vặt khiêng kiệu.
Mùa thu năm rtước Chu Nguyên Phong đổ bệnh nặng, tuy rằng chịu đựng được, nhưng thân thể đã suy sụp hoàn toàn rồi, thân dưới tê liệt, chỉ có thể ngồi ở ghế kiệu để ra ngoài.
Phạm Ninh vội vàng tiến lên cầm tay Chu Nguyên Phong, hắn hơi oán giận nói:
- Ban đêm bên ngoài lạnh lẽo, tổ phụ ra ngoài làm gì?
Hiện tại những thân thích cùng vai vế với tổ phụ của Phạm Ninh chỉ còn lại ba người là lão tổ mẫu Dương Thị, tam tổ phụ Chu Nguyên Phong của Chu Bội và tổ phụ Tào Tông của Tào Tú, đặc biệt ít ỏi.
Chu Nguyên Phong nhếch miệng cười nói:
- Sở Vương điện hạ giá lâm, sao ta có thể không ra nghênh đón chứ?
- Tổ phụ đừng đùa!
Phạm Ninh nói với gã sai vặt:
- Mau mau khiêng vào nhà!
Bốn gã sai vặt khiêng Chu Nguyên Phong từ trong ghế kiệu ấm áp lên trên giường, xong xuôi bọn họ mới lui xuống.
Hai hầu gái giúp Chu Nguyên Phong ngồi xuống, lúc này, cháu trai Chu Tề của Chu Nguyên Phong đi đến, y cũng là em rể của Phạm Ninh, Phạm Ninh bất ngờ, vui vẻ nói:
- Tiểu Thất, sao lại là đệ, A Đa đâu rồi?
Chu Tề vội vàng hành lễ với anh rể nói:
- Nàng đang có bầu, không thể đi thuyền, vì vậy chỉ có một mình đệ trở về.
Chu Khiết ở bên cạnh khua tay một cái nói:
- Mọi người đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi!
Mọi người ngồi xuống ghế ở hai bên, Phạm Ninh lại quan tâm hỏi thăm:
- A Đa mang thai mấy tháng rồi, đệ về thì ai chăm sóc nó?
- Đại ca yên tâm, có mẫu thân của đệ chăm sóc nàng, bây giờ nàng mang thai khoảng năm tháng, đệ kịp trở về thôi.
Phạm Ninh thả lỏng, sau đó cười nói với Chu Nguyên Phong:
- Thật sự tam tổ phụ không muốn đi Bắc Đảo nhìn chắt trai sao?
Chu Nguyên Phong cười lắc đầu:
- Tiểu tử ngươi đừng dùng những lời này ép ta, ta nhiều chắt trai lắm, nhìn không hết, bây giờ chỉ có thể tốt với chính mình, tranh thủ sống thêm vài năm.
Chu Bội ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Phu quân, tam a công không thể ngồi thuyền lặn lội đường xa nữa rồi!
- Ta biết, ta chỉ đùa với ông một chút thôi.
Phạm Ninh cười hỏi Chu Nguyên Phong:
- Mấy ông bạn già của tam tổ phụ đồng ý đi Bắc Đảo không?
Năm ngoái Chu Nguyên Phong chuyển viện chế tạo máy chạy bằng hơi nước ở huyện Trần Lưu tới Bắc Đảo, tất cả thợ thủ công đều được bồi thường rất hậu hĩnh, để bọn họ ở lại Bắc Đảo mười năm, mang theo một đám đồ đệ đến.
Cuối cùng khi bàn bạc xong xuôi, tổng cộng bảy mươi lăm thợ thủ công, có ba mươi ba người nguyện ý dãn theo cả nhà di dân đi Bắc Đảo, có ba mươi bảy người coi trọng bồi thường hậu hĩnh nên nguyện ý dẫn theo vợ con đi Bắc Đảo sống mười năm, nhưng còn năm thợ thủ công già vì tuổi cao, không muốn bôn ba nữa, nhưng năm người này lại là thợ thủ công có tay nghề tốt nhất, đương nhiên Phạm Ninh hi vọng có thể thuyết phục năm người này.
Chu Nguyên Phong gật đầu nói:
- Năm ông bạn già này có bốn người bị thuyết phục rồi, còn có một người thân thể thật sự yếu quá, còn không bằng ta, chỉ có thể bỏ đi thôi, lần này bọn họ sẽ về Bắc Đảo với Tiểu Thất.
Phạm Ninh quay đầu nhìn về phía Chu Tề cười nói:
- Huyện lệnh như đệ tự mình chạy đến kinh thành, không phải vì đón vài gia đình đi Bắc Đảo thôi đấy chứ?
Chu Tề lắc đầu:
- Đương nhiên không phải rồi, lần này đệ đến kinh thành vì hai chuyện, một là hiệp thương với Quốc Tử Giám, đưa một đám học sinh ưu tú đến Công Học Viện đào tạo chuyên sâu.
Đưa học sinh đến Công Học Viện đào tạo chuyên sâu là chuyện sớm đã định rồi, Phạm Ninh cũng biết, hắn không muốn hỏi nhiều, nhưng Chu Tề nhắc đến thép tinh, chính là nói lên tâm sự của Phạm Ninh.
- Thép tinh xảy ra chuyện gì?
Phạm Ninh hỏi.
- Là như vậy, đầu năm nay Quân Khí Giám dự đoán chúng ta có năm mươi vạn cân thép tinh, nếu như triều đình mua hết, vậy chúng ta sẽ không còn rồi…
- Vì vậy đệ muốn bàn bạc với triều đình, giữ lại một chút cung cấp cho Bắc Đảo, đúng không?
- Cũng không phải như vậy!
Chu Tề vội vàng giải thích nói:
- Trên thực tế, giá cả triều đình đưa ra tốt lắm, một cân thép tinh có thể đổi năm cân sắt thô bình thường, chúng ta muốn dùng thép tinh đổi sắt thô bình thường của triều đình, rất có lợi với chúng ta.
- Sau đó thì sao?
Phạm Ninh cảm thấy Chu Tề vẫn còn chuyện chưa nói với mình.