- Là như vậy, trong quá trình tinh luyện ra thép tinh chúng ta sáng chế ra một phương pháp luyện kim, có thể loại bỏ lượng lớn tạp chất trong sắt thô bình thường, chúng ta mua sắt thô bình thường từ triều đình, sau đó tinh luyện, rồi thêm vào bột than với tỉ lệ thích hợp, cũng có thể tạo thành sắt thô phẩm chất cao gần bằng thép tinh, chúng ta gọi là sắt tinh, ngoại trừ đáp ứng nhu cầu sử dụng của bản thân, còn có thể bán được cho nhân dân Tống triều, ở mặt này sẽ thu lợi rất lớn.
Chu Nguyên Phong khẽ cười nói:
- Xem ra con học được buôn bán từ Minh Nhân, Minh Lễ rồi.
Chu Tề đỏ mặt:
- Đây là phương án của Minh Nhân, chỉ là y không thể đi, vì vậy giao cho con liên hệ với triều đình.
Chu Khiết ở bên cạnh cười nói:
- Cháu cứ nói thật như vậy, không sợ đại ca cháu mang phương pháp luyện kim của các cháu nộp cho triều đình sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện này rồi, bây giờ thiên tử vì thu hoạch được rất nhiều thép tinh, đã quyết định khai thác với quy mô lớn, phát triển đại lục phía nam, trong thời khắc quan trọng như này, làm sao cháu lại phá hoạch kế hoạch phát triển không dễ có được của người khác chứ?
Chu Bội nhìn thấy nét mệt mỏi trên mặt tổ phụ bèn nói với Phạm Ninh:
- Phu quân dẫn Tiểu Tề đến thư phòng nói chuyện đi! A công mệt rồi.
Chu Nguyên Phong cười nói:
- Sức khỏe thật sự chán quá, ngồi một chút cũng không xong, các cháu đi đi! Quả thật ta cần phải nghỉ ngơi rồi.
Phạm Ninh gật đầu, dẫn Chu Tề đến thư phòng, Chu Bội và cô cô đỡ tổ phụ về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trong thư phòng, Phạm Ninh nói với Chu Tề:
- Triều đình chuẩn bị khai thác với quy mô lớn, phát triển đại lục phía nam, đây chính là cơ hội của Bắc Đảo, cố gắng phối hợp với triều đình chiêu mộ dân chúng, nhân khẩu mới là vấn đề phải quan tâm nhất.
Chu Tề gật đầu một cái:
- Đệ nhớ rồi, sau khi trở về sẽ bàn bạc với các nguyên lão, để mọi người đứng ra động viên người dân.
Lúc này, tì nữ mang trà đến, Phạm Ninh nhận lấy chén trà rồi ngồi xuống, hắn nhấp một ngụm trà nói hỏi:
- Tình huống Bắc Đảo hiện giờ sao rồi?
Chu Tề cười nói:
- Hơn nửa năm nay, nhân khẩu của Bắc Đảo liên tục tăng nhanh, lại tăng lên tám nghìn hộ dân chúng, trong số này có người Hán Liêu quốc mà triều đình sắp xếp, cũng có dân chúng Tống triều mà chúng ta tự chiêu mộ, chúng ta lại tăng thêm ba huyện thành là Tề Thành, Lỗ Thành và Tấn Thành, bây giờ đã có đến sáu huyện, gần hai vạn hộ dân chúng.
- Vậy có cân nhắc đến sự phát triển ở phương bắc không?
- Có!
Chu Tề nói:
- Tiếp theo chúng ta còn phải tu sửa hai huyện thành, chuẩn bị đặt trên bán đảo tận cùng phía bắc.
- Đặt trên bán đảo tận cùng phía bắc có phải quá xa không?
- Cũng không phải xa quá! Một mặt có thể gắn liền với Nỗ A Mỹ đảo và Hán Thành, mặt khác ở nơi đó xây dựng bến tàu và kho hàng trung chuyển, có thể tiết kiệm hơn một ngày đường lộ trình thuyền hàng.
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Không đúng! Từ bán đảo cuối phía bắc đi đến huyện Ngô Thành có thể phải đi mất hai ngày rưỡi.
Chu Tề cười nói:
- Đó là lúc trước, năm nay xưởng chế tạo thuyền của chúng ta nghiên cứu chế tạo thành công một loại cánh quạt, dùng nó để thay thế bánh xe nước, làm cho tốc độ của thuyền nhanh hơn, từ bán đảo cuối phía bắc đi đến huyện Ngô Thành chỉ cần một ngày rưỡi là đủ rồi.
Phạm Ninh mừng rỡ, cánh quạt khu động là chính hắn nói với Chu Hiếu Lâm, đã nghiên cứu rất nhiều năm, vốn đã không còn ôm hy vọng gì, không ngờ lại nghiên cứu chế tạo thành công.
- Lần này đệ quay về đây, chính là dùng cánh quạt khu động sao?
- Đúng vậy, tổng cộng đi hết hai mươi ba ngày, giảm được ba ngày so với hai mươi sáu ngày trước đây.
- Chỉ giảm được ba ngày thôi sao?
Phạm Ninh hơi thất vọng.
Chu Tề giải thích:
- Đại ca có điều không biết, quả thật loại cánh quạt này dùng trong thuyền hàng ba nghìn thạch sẽ có tốc độ rất nhanh, nhưng dùng ở thuyền hàng vạn thạch, hiệu quả sẽ không rõ rệt, chỉ tiết kiệm than cốc, vì vậy liên lạc giữa Bắc Đảo và Nam Đảo cùng với đại lục phía nam đều cố gắng dùng thuyền ba nghìn thạch, vô cùng nhanh và tiện.
Lúc này, Chu Tề chán nản nói:
- Còn có một việc cần nói với đại ca một chút, tứ thúc trong họ của ta, vào tháng năm cả nhà di dân đến Bắc đảo, nhưng gặp bão khi đi trên biển cách phía bắc Nỗ A Mỹ đảo mấy trăm dặm, mười chiếc thuyền thì bị lật chìm ba chiếc, sau đó cứu lên được hơn năm mươi người, cuối cùng là một trăm bốn mươi ba người gặp nạn, một nhà bảy người của tứ thúc đều không may gặp nạn, chuyện này đệ vẫn chưa dám nói với tổ phụ, bên chỗ cô cô cũng không dám nói.
Tứ thúc họ trong lời Chu Tề chính là con thứ tư của Chu Nguyên Phủ, tứ thúc ruột Chu Hiếu Nam của Chu Bội, y có ba con trai, một con gái, cô con gái xuất giá rồi, ba con trai đều mới mười mấy tuổi, một nhà bảy người đều gặp nạn.
Ba thúc phụ của Chu Bội, Nhị thúc Chu Hiếu Lâm mang theo mấy nghìn miệng ăn của xưởng thuyền Dương thị đến Bắc Đảo, tam thúc Chu Hiếu Hoa lưu luyến phồn hoa Đại Tống, không chịu di dân đi Bắc Đảo, tứ thúc Chu Hiếu Nam bị thuyết phục, cả nhà quyết định đi Bắc Đảo, không ngờ nửa đường gặp nạn trên biển, đây là tại nạn trên biển đầu tiên tại Bắc Đảo, cả nhà tứ thúc lại không may gặp phải.
Phạm Ninh trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
- Chuyện này đệ cũng đừng nhắc lại nữa, ta tìm được thời cơ sẽ nói cho bọn họ biết, tổ phụ lớn tuổi rồi, chuyện này càng không được nói cho ông biết.
Hai ngày sau, trong "Tín Báo", Phạm Ninh đăng tải bài văn có tên "Nơi đó ẩn chứa tài phú vô tận", bài văn giới thiệu kỹ càng hiện trạng đại lục phía nam, cùng với các loại tài nguyên khoáng sản phong phú, không chỉ có mỏ vàng bạc, còn có mỏ sắt và mỏ than phẩm chất cao, trong bài văn miêu tả cuộc sống hạnh phúc của dân chúng ở đại lục phía nam, chỉ ra thật ra đại lục phía nam cũng không quá xa xôi, chỉ cần hai mươi mấy ngày là có thể đến, hắn cổ vũ dân chúng di dân đến đại lục phía nam, cổ vũ thương nhân di dân đến đại lục phía nam khai thác mỏ.
Đây là muốn dùng dư luận để làm nền, buổi sáng ngày hôm đó, Phạm Ninh chính thức trình lên bản kế hoạch đầu tư phát triển và khai thác đại lục phía nam của hắn cho Tào thái hậu.
Đề xuất kế hoạch ba năm chia làm năm kỳ đầu tư mười triệu quan, Tào thái hậu cũng không lập tức tỏ thái độ với kế hoạch này, bà cần suy xét lại.
Trong sảnh tròn của Tri Chính Đường, mấy vị tướng quốc bắt đầu thảo luận việc khai thác, phương án phát triển đại lục phía nam, đây là một số việc lớn mà hôm qua thiên tử đưa xuống, các Tướng quốc không thể xem nhẹ.
Nghị sự do hữu tướng Phú Bật chủ trì, ngoại trừ bảy Tướng quốc, còn có hai mươi mấy Thị lang, Giám khanh, Chủ án Tam Ty và các quan lớn.
Ở đây cần nói nhiều hơn mấy câu, sau khi quân Tống thu phục U Yến, chiến tranh tạm thời được bình ổn, Vương An Thạch tiếp tục thúc đẩy cải cách chính trị của y, lúc này cải cách chính trị là việc quan trọng, cải cách quan chế, nói ngắn gọn chính là khôi phục Đường chế.