Từ khi Đại Tống thành lập đến nay, sáu bộ cùng với các tự giám trên cơ bản đều không có quyền lực, thực quyền bị Tam Ty nắm trong tay, còn có Thẩm Quan Viện gì đó khiến Lại Bộ mất quyền lực, Xu Mật Viện khiến Binh Bộ mất quyền lực.
Cuối cùng khiến cho Thị lang, Lang trung các bộ chỉ là một cái danh hão, các quan viên đều mang theo danh hiệu này đi đến các địa phương nhậm chức, lại giống như hai huyện liền nhau, rất có thể một người là Tri huyện mang quyền, một người khác là huyện lệnh không có quyền.
Quan chế của Đại Tống vô cùng phức tạp, cũng vô cùng hỗn loạn, đã không quy định số người, còn không chuyên trách, cơ cấu trùng điệp, cuối cùng ngay cả quan viên của Lại Bộ và Thẩm Quan Viện đều không hiểu ra sao.
Quan chế quá mức phức tạp này dẫn đến có rất nhiều quan lại vô dụng chỉ nhận lương mà không làm việc, tạo ra lỗ hổng của chính trị, kết quả năng suất của triều đình vô cùng thấp.
Nhưng cải cách quan chế tất nhiên sẽ liên quan đến ích lợi của một số lượng lớn quan viên, vì vậy trước đó Triệu Húc tiếp thu đề nghị hai bước của Phạm Ninh, bước đầu là dẹp sạch hư quan.
Dùng tước vị và đất đai vùng hải ngoại đổi cho hư quan, cũng cho phép ba đời thừa kế tước vị, phương án này nhận được sự ủng hộ và hưởng ứng của đám hư quan, bao gồm Tiết độ sứ, Phòng ngự sử, Quan sát sử, Thứ sử, Thái thú, Đoàn luyện sử… và rất nhiều hư quan khác đều được xóa bỏ thuận lợi, quan viên trong triều đình ít đi một nửa, bổng lộc mỗi tháng phải chi cũng giảm bớt được mấy trăm nghìn quan.
Sau này lại vì bùng nổ chiến tranh, cải cách quan chế bị tạm dừng, bây giờ chiến tranh đã bình ổn nên được khởi động lại.
Lần này liên quan đến thay đổi bản chất quyền lực, vì vậy càng thêm khó khăn, sẽ đụng chạm đến nhiều ích lợi bản thân của nhiều quan viên.
Đại Tống thực hành chế độ quan viên thấp chấp chưởng quyền cao, ví dụ như, một gã quan viên Tam Ty nắm giữ quyền lực của quan viên tứ phẩm, nhưng bản thân y lại chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, cải cách chính trị của Vương An Thạch chính là quyền và chức ngang hàng, không thể nghi ngờ sẽ tước đoạt đi quyền lực của rất nhiều quan viên cấp thấp, mấu chốt là có rất nhiều quan nhỏ nhưng phía sau lại là lợi ích của một đoàn thể, đây là chế độ hình thành mấy chục năm nay, một đao này của Vương An Thạch chém xuống, không biết sẽ đụng chạm đến lợi ích cá nhân của bao nhiêu người.
Lúc này, vẫn chưa bắt đầu nghị sự, các Tướng quốc đều đang thấp giọng thảo luận, Âu Dương Tu nói với Phạm Ninh:
- Tri Chính Đường cũng phải thay đổi, khôi phục chế độ Tam Tỉnh Nguyên Phong, rất nhanh sẽ được thực thi.
Phạm Ninh cười hỏi:
- Cụ thể thay đổi như thế nào?
- Dùng Tả thượng thư, Hữu phó xạ làm Tể tướng; Tả phó xạ kiêm Môn hạ thị lang, giữ chức vụ Hành thị trung; Hữu phó xạ kiêm Trung thư thị lang, giữ chức vụ Trung thư lệnh, dùng để phát triển quỹ Trung thư, Môn hạ thẩm phục, có chức năng Thượng thư thừa hành nhưng thực tế quyền về Trung thư.
- Vậy Tham Tri Chính Sự thì sao?
- Vậy Tham Tri Chính Sự đổi tên thành Trung thư thị lang, Môn hạ thị lang và Thượng thư tả, hữu thừa.
- Vậy ý là, sau này sẽ không còn nghị sự Tri Chính Đường nữa, hơn nữa lúc đầu là năm Tham Tri Chính Sự giảm thành bốn, đá văng Xu Mật Sử là ta đi sao?
Âu Dương Tu nhìn xung quanh một chút, hạ giọng nói xuống thấp nhất:
- Bây giờ ý đồ của thiên tử không rõ ràng lắm, nhưng cá nhân ta cảm thấy, chỉ sợ nghị sự Tri Chính Đường có phần khiến thiên tử bị mất quyền lực, triều hội trở thành không có tác dụng, về sau chuyện quan trọng có lẽ chỉ được quyết định ở trên triều hội.
Thiết lập phó Tướng quốc tham gia chính sự, chủ yếu là vì phân chia quyền lực của tể tướng, về sau thực hành dần dần tạo thành chế độ biểu quyết, một khi biểu quyết được thông qua, ý kiến của thiên tử sẽ có tác dụng nhỏ hơn, tạo ra hạn chế rất lớn đối với quyền lực của thiên tử, mặt khác triều hội cũng trở thành không có tác dụng, triều hội thông qua, nhưng biểu quyết trong Tri Chính Đường không thông qua, quyết định đó sẽ trở nên vô dụng, ngược lại, đại thần trên triều hội phản đối mãnh liệt, nhưng biểu quyết Tri Chính Đường thông qua, phản kháng của các đại thần cũng không có tác dụng.
Vì vậy Triệu Húc muốn mượn cải cách quan chế lần này, khôi phục Đường chế, hủy bỏ chế độ biểu quyết của Tri Chính Đường, quyết định trên triều hội, một mặt tăng thêm quyền đề nghị của quần thần, đồng thời cũng khiến cho quyền lực của thiên tử được thể hiện đầy đủ trên triều hội.
Nếu như hủy bỏ quyền biểu quyết của Tri Chính Đường, như vậy Xu Mật Sử của Phạm Ninh bị đá ra khỏi vòng quyết sách.
Lúc này, Phú Bật đi đến, trong tay cầm một chồng bản thảo, ông giao bản thảo cho tòng sự, để cho y phát xuống.
Rất nhanh Phạm Ninh đã cầm bản thảo trong tay, quả nhiên là kế hoạch khai thác phát triển đại lục phía nam, hiếm khi Tri Chính Đường lại có hiệu suất cao như vậy, thiên tử đề xuất yêu cầu mới chỉ hai ngày, đã đưa ra được một phương án đầy đủ rồi.
Cả phương án có năm trang, hơn bốn nghìn chữ, nói đúng hơn, phương án này cũng chỉ tương tự một phần trong năm kỳ, trong vòng năm năm di đân năm trăm nghìn người, ước chừng khoảng một trăm hai mươi nghìn hộ, sắp tới chiêu mộ một trăm nghìn thợ mỏ Nhật Bản, thêm vào hai mươi nghìn quân trú đóng.
Phương án nói rất tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức có rõ di chuyển dân chúng ở những châu huyện như thế nào, nhưng trong phương án này lại không hề đề cập đến vấn đề hao tổn, đoán chừng vấn đề này muốn giao cho mình rồi.
Phú Bật khẽ ho khan một tiếng, trong sảnh tròn lập tức yên tĩnh lại, lúc này Phú Bật mới nói với mọi người:
- Kỳ thật nghị sự lần này rất gấp gáp, ta vốn muốn mấy ngày nữa mới thảo luận với mọi người, nhưng sáng sớm Quan gia gọi riêng ta, yêu cầu ta ngày mai nhất định phải đưa ra phương án, mọi người xem một chút đi! Phương án đang ở trên tay mọi người.
Hàn Giáng khẽ giơ bản thảo lên nói:
- Phú tướng công, ta xem qua, trên đó nói thêm vào hai mươi nghìn quân trú đóng, sắp tới còn chiêu mộ một trăm nghìn thợ mỏ Nhật Bản, đầu tiên ta muốn biết, sắp tới là chỉ khi nào?
Phú Bật nói:
- Trong năm nay.
- Vậy có xây dựng xây dựng quân doanh cho hai mươi vạn quân này không? Coi như là dùng lều trại đi! Nhưng chiêu mộ một trăm nghìn thợ mỏ Nhật Bản, dựa theo quản lý, mỗi thợ mỏ phải trả trước năm tháng tiền công cho người nhà họ, mỗi người mười lượng bạc, một trăm nghìn người là một triệu lượng bạc, hiện tại tài chính của chúng ta vô cùng túng thiếu, có lấy ra được khoản tiền này hay không?
Phú Bật nhìn về phía Phạm Ninh, Phạm Ninh chỉ đành cười khổ một tiếng nói:
- Hôm nay ta mang một phần kế hoạch phát triển khai thác đại lục phía nam cho thái hậu, chỉ có điều về vấn đề tiền tài, ta cũng bắt đầu từ kế hoạch trú đóng của hai mươi nghìn quân đội và một trăm nghìn thợ mỏ, hy vọng năm nay thái hậu trích ra hai triệu lượng bạc trước.
Mọi người lập tức hiểu rõ, hóa ra khai thác phát triển đại lục phía nam là chủ ý của Nội khố, Hàn Giáng liền vội vàng hỏi: