- Đây là phần thưởng xứng đáng dành cho Dương Châu, châu học và huyện học bao lâu nay giúp triều đình an bài di dân, có gì mà không phục chứ?
- Ta cũng từng giải thích như vậy, nhưng mà cứ không phục.
Âu Dương Hoa lắc lắc đầu cười khổ nói:
- Đây là vấn đề không có giải pháp, có nói cho bọn họ hàng vạn lý do, cũng chẳng có tác dụng gì đâu!
Mọi người đi vào trong phủ, Ngô Thị dẫn theo Âu Dương Thiến và các con đi vào trong nhà.
Âu Dương Hoa thì dẫn Phạm Ninh đến đại sảnh, trên sảnh ngôi đó có ba mươi mấy người trẻ, đều là học sinh của Âu Dương Tu, có người đã là học sinh đỗ đạt, có người hiện tại đang làm quan địa phương, đặc biệt đến thăm ân sư, có người đang là học sinh hiện tại, chuẩn bị sau Tết tham gia thi cử, mọi người ngồi đầy đại sảnh, bàn luận rôm rả.
Âu Dương Hoa nhanh bước đi vào đại sảnh, nói nhỏ với phụ thân hai câu, Âu Dương Tu cười nói:
- Quan điểm của các người bàn với ta cũng vô dụng, tiểu Phạm tướng công đến rồi, các ngươi có thể thỉnh giáo với tiểu Phạm tướng công!
Mọi người nghe nói Phạm Ninh đến, liền vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Tham kiến Phạm tướng công!
Phạm Ninh khẽ cười:
- Các vị nhân tài đều là cao đồ của ân sư ta, đều là nhân tài chủ chốt của Đại Tống, mọi người không phải khách sáo, mời ngồi!
Mọi người đều ngồi xuống, Âu Dương Tu hứng trí nói với Phạm Ninh:
- Vừa rồi chúng ta đang đàm luận về biến pháp, con đến vừa đúng lúc, đầu óc ta có chút chậm chạp, theo không kịp người trẻ nữa rồi.
Phạm Ninh cũng không khách sáo, ngồi xuống cạnh bên Âu Dương Tu, chỗ này để trống, hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Phạm vi liên quan của biến pháp rất rộng, trọng điểm mọi người muốn nhằm vào mặt nào?
Lúc này, một người hô to,
- Xin hỏi tiểu Phạm tướng công, phép Thanh Miêu có còn thực hiện nữa không?
Phạm Ninh nhìn qua người hỏi, thấy y mới khoảng 23-24 tuổi, có khuôn mặt dài, liền cười hỏi:
- Ngươi tên là gì, chức quan là gì?
Người trẻ tuổi nói:
- Học sinh Thái Kinh, nhậm chức quan huyện úy Tiền Đường.
ương 718: Nâng đỡ hậu bối
Phạm Ninh hơi ngẩn ngơ, hóa ra là Thái Kinh, năm xưa lúc hắn đương nhiệm Hải ngoại kinh lược sứ ở Tuyên Châu, từng phái người đi tìm Thái Kinh, lại biết được y vào kinh du học rồi, không ngờ rằng bây giờ lại gặp được ở đây.
Phạm Ninh cười nói:
- Vậy Thái huyện úy nghĩ thế nào, Luật Thanh Miêu còn có thể thúc đẩy hay không?
- Vừa rồi chúng ta đang thảo luận vấn đề này, mỗi người có một cách nhìn, cá nhân ta cho rằng luật Bảo Giáp là nền tảng của luật Thanh Miêu, luật Bảo Giáp không thi hành, thì luật Thanh Miêu rất khó để thúc đẩy trong diện rộng, nhưng mọi người đều không biết rõ, vì sao luật Bảo Giáp lại là nền tảng của luật Thanh Miêu?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Tác dụng của luật Bảo Giáp là tổ chức lại, mười hộ một giáp, mười giáp một bảo, sớm từ thời biến pháp Thương Ương đã có thi hành, biến pháp Thương Ương là năm hộ thành một ngũ, mười hộ thành một thập, nhiều hơn là thiên về chiến tranh quân sự, còn chúng ta là thiên về canh nông, trong mỗi một bảo đều phải có một hộ trung nông, mỗi một giáp phải có một hộ phú nông, tại sao lại phải sắp xếp như vậy, đây chính là việc tìm được người đảm bảo trong việc thi hành luật Thanh Miêu.
Phạm Ninh thấy mọi người đều nghe rất nhập tâm, lại tiếp tục nói:
- Bản ý của luật Thanh Miêu là nông dân khi càng vụ xuân, không có tiền mua giống, chỉ có thể đi vay lãi cao, cuối cùng không thể trả lãi, mất đất, biến thành xích dân, nói thực, vấn đề này đã xuất hiện mấy trăm năm rồi, vẫn chưa được giải quyết một cách nghiêm túc, trung kỳ nhà Đường là lúc nghiêm trọng nhất, cuối cùng dẫn tới bùng nổ loạn An Sử, cho nên Vương tướng công muốn thông qua biến pháp để giải quyết vấn đề này, khi cày xuân, do quan phủ vay tiền cho nông dân, nhưng nông dân không trả được thì sao? - Lúc này luật Bảo Giáp phát huy tác dụng, do phú nông trong đồng bảo đảm, nông dân không trả được tiền, sẽ do phú nông trả hộ, sau phú nông mới đòi tiền nợ này với nông dân, quan phủ không có rủi ro, rủi ro chuyển giao cho bên phú nông rồi.
- Vậy nếu vị nông dân nợ tiền này không chịu trả tiền thì sao?
Thái Kinh hỏi.
- Vấn đề chính là nằm ở đây, Vương tướng công khi định ra luật Thanh Miêu, y cho rằng dù gì đều là làng xóm quanh nhau, mọi người đều cần chút sĩ diện, không thể nào mà nợ tiền không trả, cùng lắm là kèo dài một chút, nhà giàu cũng không thèm để ý đến chút tiền này, thực sự trả không nổi, vậy cũng coi như nhà giàu giúp đỡ nhà nghèo, cũng là một chuyện phù hợp với nguyên tắc đạo đức, nhưng đến khi thí điểm, lại xuất hiện tình hình một hộ địa chủ phải đảm bảo cho 50-60 hộ nông dân.
- Mọi người đều cho rằng, người khác đều không trả, tại sao mình lại phải trả, đến cuối cùng là không có một nhà nào chịu trả tiền, hộ địa chủ này không đòi được tiền, cuối cùng chỉ tán gia bại sản.
- Ngắn ngủi có mười huyện thí điểm, loại tình huống này đã xuất hiện đến 300 vụ, hơn 300 hộ địa chủ nhỏ hoặc tán gia bại sản, một đêm thành người nghèo, hoặc nông gia trốn thoát, không còn tung tích, đây chính là nguyên nhân khiến cho luật Thanh Miêu bị phản đối mạnh mẽ.
Trong đại sảnh khe khẽ tiếng nghị luận, miêu tả thẳng thắn bộc bạch của Phạm Ninh khiến mọi người cuối cùng hiểu được bản chất của luật Thanh Miêu: "Bình quân giàu nghèo" khiến cho phần địa chủ trung tiểu phá sản, nhẹ làm lung lay nền tảng xã hội, nặng có thể gây ra tạo phản, thực sự vô cùng nguy hiểm.
Thái Kinh lại hỏi:
- Xin hỏi Phạm tướng công, nếu như việc khi cày xuân nông dân khốn khổ đã tồn tại mấy trăm năm, nếu luật Thanh Miêu không được, vậy có cách nào khác để có thể giải quyết vấn đề này?
Phạm Ninh khẽ cười:
- Trên thực tế, bây giờ đã có biện pháp để giải quyết, phát triển lớn của công thương nghiệp cần đến một lượng lớn lực lượng lao động, khai khẩn đất hoang ở hải ngoại cũng cần lượng lớn lực lượng lao động, những việc này thu hút sức lao động của nông thôn, thông qua kiếm tiền nuôi ngược lại nông thôn, tiền trên tay của mỗi nhà đều nhiều, chỉ cần hơi tiết kiệm một chút, thời điểm cày xuân chắc chắn sẽ có tiền để mua giống.
- Lấy một ví dụ, quê ta huyện Ngô, tiểu nương nông thôn lớn đến mười một mười hai tuổi đểu phải nghĩ cách đến các hộ lớn để làm nha hoàn, đây dường như là cách duy nhất để họ có thể kiếm tiền.
- Nhưng bây giờ họ vào thành làm công ở trong nhà xưởng dệt quy mô lớn, dệt sa, dệt vải, quấn tơ, v.v…, một tháng có thể kiếm được 3 đến 4 quan tiền, nhiều hơn so với khi họ đi làm nha hoàn cả một bậc, đối với một gia đình, một năm 40,50 quan tiền, chẳng nhẽ còn không đủ mua giống khi cấy xuân?
Lúc này, một sĩ tử khác nói:
- Bây giờ chúng ta cùng thảo luận một vấn đề, nói lương thực hải ngoại quá nhiều, dẫn tới lương thực trên thị trường hiện tại rất rẻ mạt, một đấu gạo hai mươi văn tiền, nông dân trồng lương thực không kiếm được nhiều tiền như trước kia, vấn đề này phải làm sao?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Đây thực sự là một vấn đề lớn, triều đình cũng đang quan tâm, biện pháp cũng có, ví dụ như thi hành quan phủ sắc bán lương thực, quan phủ mua lương thực với giá cao từ tay nông dân, sau đó bán ra với giá vừa phải, các lái thương chỉ có thể mua lương thực từ quan phủ, đây là một biện pháp. Ngoài ra là mở rộng trồng trọt bắp ngô, kêu gọi nông dân dùng bắp ngô giá rẻ cho lợn ăn, nông dân nuôi lợn kiếm được nhiều tiền hơn trồng trọt, tổng kết lại là một câu, giúp các kênh kiếm tiền của mỗi nhà mỗi hộ nhiều hơn một chút, không chỉ dựa vào trồng trọt để mưu sinh.