Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1104 - Chương 1101

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1101
 

- lữ soái, chính là chỗ đó!

Một tên lính chỉ vào mấy căn nhà ở chỗ xa, nhìn giống như nhà nông dân, nhưng bọn họ phát hiện ra bên trong không phải là nông dân vùng lân cận ở, mà là 7,8 tên binh sĩ quân Liêu, mấy tên lính này là qua đây trồng điền, dựa theo kinh nghiệm của quân Tống, binh sĩ quân Liêu trồng điền cũng sẽ đổi y phục thành giống nông dân, nhưng mấy tên này vẫn còn mặc quân phục, hẳn là mới đến được chưa lâu.

Lữ Soái quan sát một lát, y phất tay một cái, 50 tên kỵ binh từ các hướng bao vây lại.

Một tên lính quân Liêu bỗng nhiên phát hiện bất thường, xoay người chạy trốn, vừa hô to, vừa chạy nhanh, một mũi tên vèo phóng tới, từ phía sau đâm thủng cổ của gã, binh sĩ ngã gục trên đất.

Nhưng tiếng kêu gào của gã đã làm kinh động những tên lính khác trong nhà, bọn chúng vung đao chạy ra, cung tên của quân Tống từ tứ phía bay đến, trong nháy mắt bắn gục 3 người.

- Còn lại bắt sống!

Lữ Soái hô to một tiếng, binh sĩ quân Tống không còn bắn tên, cầm gậy gỗ và lưới lớn xông lên.

Chỉ trong chốc lát, ba tên quân Liêu còn lại đều bị lưới lớn của quân Tống trói chặt lại, không thể động đậy, binh khí của bọn chúng cũng bị lấy đi.

Quân lính trói bọn chúng lại giống như chiếc bánh chưng, kéo trên mấy con ngựa mang đi.

…….

Châu trị Ứng Châu gọi là huyện Kim Thành, cũng chính là huyện Ứng ngày nay. Huyện Ứng là cửa chính hướng nam của phủ Đại Đồng, xây dựng cực kỳ cao to kiên cố, có sông hộ thành bao quanh. Huyện Ứng tuy là một tòa thành có phòng ngự kiên cố, nhưng sau trận chiến Lâu Phiền quan, quân Liêu ở phủ Đại Đồng chỉ còn 20000 người, không đủ để chia quân thủ thành, quân Liêu đành từ bỏ Ứng Châu, lui về bắc tử thủ phủ Đại Đồng.

Chu vi thị trấn huyện Kim Thành khoảng hai mươi dặm, cư dân trong thành hơn 50000 người, do bùng phát chiến tranh, bách tính ngoài thành đều chuyển vào trong thành trú ngự, người Hán và người Khiết Đan mỗi bên bốn phần mười số dân, còn lại là người Khương, người Hề và người Bột Hải chiếm không đến một phần rưỡi.

Ứng Châu ngoài thị trấn Kim Thành ra, còn có huyện Hồn Nguyên và huyện Hà Âm, mỗi huyện 10000 nhân khẩu, nhưng quyền quý nhà giàu của ba huyện này đều trốn đến phủ Đại Đồng, số dân còn lại đều là nông dân nghèo trồng trọt hoặc lái thương buôn bán nhỏ, không có điều kiện chạy trốn, chỉ có thể tiếp nhận thống trị của nhà Tống.

Trước tháng mười năm ngoái, Ứng Châu thi hành quân quản, do Thống chế Dương Anh Đại đảm nhiệm tri châu, nhưng đến nửa cuối tháng 10, Phạm Ninh bổ nhiệm Tri châu là quan văn Tô Triệt tới với Ứng Châu, huyện Ứng chính thức chuyển thành quan văn thống trị.

Chớp mắt Tô Triệt đã ở đây nửa năm, bão cát và mệt mỏi đã khiến y càng ngày càng đen, càng gầy, y nhớ kỹ lời Phạm Ninh nói với y, thống trị Ứng Châu thành châu điển hình, sẽ trở thành vốn liếng chính trị vững chắc nhất của y, giống như ý nghĩa của Côn Châu với Phạm Ninh.

Cho nên nửa năm qua, phần lớn thời gian của Tô Triệt đều là trôi qua với việc giao lưu với các dân tộc và người dân, xác minh khế đất, phát triển thương nghiệp, giải quyết khó khăn của người già cô độc, khai thông nông dân trở về nhà, đi từng hộ một để thuyết giảng chế độ triều đình như chính sách miễn thuế 5 năm, cũng như chính sách dân tộc bình đẳng, bất kể là người Khiết Đan hay người Hề, chỉ cần đồng ý an cư lạc nghiệp, chung sống hòa thuận, vậy đều là con dân của Đại Tống, Tô Triệt còn họ cả tiếng Khiết Đan.

Mùa xuân tới rồi, Tô Triệt lại động viên binh sĩ giúp nông dân trồng trọt ngô, đồng thời mang bí ngô đưa vào trồng trọt ở Ứng Châu, trước sau nhà mỗi hộ đều trồng đầy bí ngô mới đưa vào.

Sự vất vả của y không hề uổng phí, rất nhiều người Khiết Đan và người Hề chuẩn bị chạy trốn đã từ bỏ ý định, an tâm ở lại Ứng Châu, nhập tịch hộ tịch Ứng Châu.

Chiều ngày nọ, Tô Triệt trở về Ứng Châu từ huyện Hà Âm, ngoài vài tên tùy tùng ra, còn có 200 tên kỵ binh và hộ vệ, Dương Văn Quảng biết rõ Phạm Ninh đang bồi dưỡng trọng điểm Tô Triệt, tuy rằng Ứng Châu không có chủ lực quân Liêu, nhưng chỉ sợ gặp phải thám báo của bọn chúng.

Tô Triệt ngồi trên lưng ngựa, chỉ vào sông Tang Can hứng trí nói:

- Mọi người nhìn thấy không, lượng nước sông Tang Can không hề nhỏ, nhưng trên sông không hề thấy một guồng nước nào, điều đó nói lên mức độ lợi dụng lợi thế sông của người dân vẫn còn thấp, trên cơ bản chỉ có nhìn trời ăn cơm, thế này không được, nhất định phải bắt đầu xây dựng thủy lợi nông nghiệp, chỉ cần có nước, nông nghiệp tự sẽ bắt đầu phát triển.

- Sứ quân, bây giờ trồng ngô cũng tốt đó, nhưng hình như cũng không cần nhiều nước nhỉ!

Một tên tùy tùng cười nói.

Tô Triệt trừng mắt nhìn y:

- Ai nói trồng ngô không cần nước. Ngô ở Giang Nam phổ biến đều kết hai bông, một mẫu đất có thể thu hoạch ba nghìn cân, ngô phương bắc chỉ có một nghìn bảy tám trăm cân, chỗ này của chúng ta cũng gần vậy, một cành chỉ kết một bông, còn có cành không kết bông nào, nguyên nhân lớn chính là do lượng nước không đủ.

Lúc này, phía trước có mấy lão nông đứng ở một mảnh vườn ngô đang bàn luận điều gì đó, Tô Triệt thúc ngựa đến nơi, tùy tùng và binh sĩ ở sau vội vàng đi theo.

Mấy người lão nông đều biết Tô Triệt, vội vàng khom người hành lễ:

- Tham kiến đại quan nhân!

Tô Triệt xoay người xuống ngựa hỏi:

- Mảnh đất ngô này có vấn đề à?

Một người lão nông nói:

- Khởi bẩm đại nhân, mảnh vườn này là của tiểu nhân, năm ngoái sản lượng mẫu chỉ có 500 cân, hơn một nửa số cành đều không có nhụy, bình dân cũng không biết là vì sao, cho nên mời mấy bà con sang đây xem xem.

Tô Triệt nhìn qua mầm cây, đều lớn một thước, xanh mướt, với các cây ngô khác chẳng có gì khác biệt.

Y lại hỏi mấy lão nông khác:

- Vườn nhà các người đều bình thường à?

Mấy người lão nông khác cùng nhau gật gật đầu:

- Vườn chúng ta đều bình thường, mỗi cành kết một bông.

Thực ra Tô Triệt đã tìm ra nguyên nhân khiến cho lúc không kết bông, cũng không hoàn toàn do không đủ lượng nước, những nông dân này mỗi ngày gánh nước từ trong sông về để tưới tắm, hẳn là không có quan hệ gì đến lượng nước.

Tô Triệt lại nhìn qua môi trường xung quanh, xung quanh đều là đất vàng trơ trọc, không có cây, cũng không có mặt cỏ xanh, thậm chí còn không có gió cản, nguyên nhân chắc hẳn giống như bên Hà Âm.

Tô Triệt liền cười nói:

- Cây ngô giống như cây ăn quả vậy, cần ong bướm đến thụ phấn, hoặc dựa vào gió để thụ phấn, mới có thể kết bông, nếu như không có thụ phấn, vậy chỉ có thể ra hoa không kết trái, mảnh đất này của ngươi xung quanh không có đất cỏ hay rừng cây, lại ở đúng vị trí không có gió, phấn hoa không thể truyền đi, đương nhiên là không kết bông.

Mấy người nông dân khác đều dường như ngẫm ra, thực sự bọn họ cũng không biết nguyên nhân, Tô Triệt trong một lúc đã tìm ra được nguyên nhân.

Lão nông ngay lúc đó nóng nảy nói:

- Vậy ta phải làm sao?

- Có hai biện pháp, trước mặt ba mươi dặm trong thôn Lê Thúc có hai nhà chuyên nuôi ong, đợi khi ngô ra hoa, ngươi có thể đi mời một thùng ong mật để bên cạnh vườn, còn có một cách nữa cũng đơn giản, ngươi tự đi thu thập phấn hoa, cẩn thận rắc trên râu ngô, cũng có thể làm như vậy, bên Giang Nam cũng đều làm như vậy, nhưng thời gian phải khống chế chuẩn xác, cần có kinh nghiệm, nhưng ta vẫn khuyến nghị đi thuê một thùng ong mật, cũng chỉ có mười mấy văn tiền, nếu như có khó khăn, quan phủ có thể ra mặt giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment