Những nông dân khác cũng tranh nhau hỏi đến:
- Đại quan nhân, chúng ta có thể làm như vậy không?
- Cũng được, thường thường đều dùng gió để truyền tiếp phấn hoa, nhưng có người can thiệp rắc phấn, hiệu quả cũng có thể rất tốt.
Mọi người mừng rỡ, lại có một người hỏi đến:
- Đại quan nhân, sản lượng ngô quá lớn, ăn không hết làm sao bây giờ?
Tô Triệt cười ha hả:
- Hôm qua tại Hà Âm chả phải ta đã chuyên nói qua với mọi người làm nông chuyện này sao, có hai cách giải quyết số ngô còn tồn đọng, một là nuôi lợn, hai là ủ rượu, nếu như thấy rắc rối, quan phủ cũng có thể tập trung thu mua, bên Thái Nguyên có lò rượu lớn, có thể bán cho họ, quan phủ không kiếm tiền của mọi người, bán bao nhiêu tiền mua bấy nhiêu tiền, chi phí vận chuyển đều do quan phủ gánh vác.
Mọi người ngẫm nghĩ một chút, vẫn là tự mình ủ rượu nuôi lợn tốt hơn, bã rượu còn có thể làm phân bón.
- Đa tạ đại quan nhân chỉ điểm!
Tô Triệt lên ngựa, cười nói:
- Có việc gì khó khăn có thể đến châu nha tìm ta, ta sẽ cố gắng giúp mọi người giải quyết, ta đi trước đây.
- Đại quan nhân đi thong thả!
Mọi người nhìn theo bóng Tô Triệt rời đi, đều khen:
- Cũng là Ứng Châu chúng ta may mắn, có một vị quan tốt, nếu như là một tham quan, ngu quan, mọi người chắc khổ rồi.
Trong một mảnh vườn thí nghiệm của kinh thành Ti Nông Tự, Ti Nông tự thiếu khanh Lý Hữu Quân đang cùng Phạm Ninh đi thị sát sản phẩm mới trong vườn thí nghiệm.
Phạm Ninh đem theo khoai tây và hoa hướng dương, lạc và cây nông nghiệp từ đảo Bắc, tổng cộng trồng mười mẫu đất.
Lý Hữu Quân rất có hứng thú với những nông sản mới Phạm Ninh mang đến, y biết rất rõ ngô và bí ngô đã đem đến những thay đổi như thế nào cho Đại Tống.
Hiện tại Phạm Ninh lại đưa cho y ba loại nông sản từ hải ngoại, Lý Hữu Quân thực sự giống như nuôi con mình vậy, tỉ mỉ hầu hạ ba loại cây này, Phạm Ninh cùng lúc cũng đưa cả kinh nghiệm gieo trồng cho y, để y đỡ đi nhiều đường vòng.
- Phạm tướng công, sản lượng mẫu của khoai tây đúng thật cao như vậy ư?
Lý Hữu Quân có vẻ không tin hỏi.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Đến mùa thu là ngươi sẽ biết, dù sao theo dự tính của đảo Bắc, sản lượng mẫu vào khoảng trên dưới bốn nghìn cân, không chỉ sản lượng cao, mà những nơi đất đai cằn cỗi cũng có thể trồng trọt, ví dụ như vùng núi, tương lai nó rất có thể trở thể lương thực chủ yếu của vùng này.
- Nghe tướng công nói như vậy, ta thực sự muốn nó ngay ngày mai đã có thể thu hoạch.
- Kiên nhẫn chờ đợi, xem bọn chúng sinh trưởng từng ngày cũng là một thú vui, Lý thiếu khanh, ta nói đúng không?
- Tướng công nói hoàn toàn chính xác!
Phạm Ninh ngồi xuống trước một gốc cây lạc, nhìn chi tiết thế mọc phía dưới, đất trồng đều là đất cát màu, chất đất rất phì nhiêu, rất thích hợp cho khoai tây và lạc có thể sinh trưởng, nhưng chất đất có vẻ hơi quá ẩm ướt, chắc hẳn là tưới nước quá chăm.
- Tưới nước không cần quá chăm chỉ, một lần mỗi ngày là đủ rồi.
- Ty chức nhớ rồi!
Phạm Ninh chỉ vào cây nói:
- Cây này gọi là cây lạc, sản lượng cũng rất lớn, quả của nó có thể dùng đến ép dầu, cũng có thể trở thành món ăn khoái khẩu.
- Vấn đề này ta đang muốn hỏi tướng công! Chỉ biết khoai tây có thể làm lương thực, hai loại khác không hề hay biết.
Phạm Ninh cười ha ha nói:
- Lạc và hoa hướng dương thực chất đều là nguyên liệu làm dầu, nhưng bọn chúng không chỉ có thể làm nguyên liệu, xào chín rồi còn có thể làm món ăn, cũng có thể làm đồ ăn vặt, lúc uống trà tiêu khiển đều có thể sử dụng, cũng là một loại nông sản rất tốt.
- Nếu như vậy, ta thực rất mong đợi đó!
- Nhưng năm nay chắc không được, năm nay gieo trồng thu hoạch được, ngoài dành một chút cho thiên tử và thái hậu ăn thử, còn lại tất cả đều phải để lại làm hạt giống, tiếp tục mở rộng gieo trồng, chí ít cũng phải đợi 3 đến 5 năm sau mới có thể đưa ra thị trường với quy mô lớn.
Lý Hữu Quân yên lặng gật gật đầu.
Lúc này, một tên giúp việc chạy như bay đến, đem một mẩu giấy đưa cho Phạm Ninh,
- Tin tức ty tình báo!
Phạm Ninh mở giấy ra xem, lập tức nói với xung quanh:
- Đến ty tình báo!
Phạm Ninh cáo từ với Lý Hữu Quân, trở mình lên ngựa, dẫn theo tùy tùng chạy nhanh về phía trong thành.
Không bao lâu khi vào trong hoàng thành, đến với Xu Mật Viện, ty tình báo đã chuyển đến trong Xu Mật Viện, Phạm Ninh đi vào trong, vừa lúc gặp Tư mã Lưu Khuê.
Lưu Khuê vội vàng lên trước hành lễ, Phạm Ninh xua xua tay hỏi đến:
- Ta muốn biết tình báo chi tiết từ phủ Đại Đồng.
- Mời tướng công vào nội đường nói chuyện!
Phạm Ninh đi vào đại sảnh, Lưu Khuê mang tới một bản tình báo, đưa cho Phạm Ninh nói:
- Hiện tại phủ Đại Đồng đóng quân 50000 người, nhưng nước Liêu gây áp lực lên các bộ lạc thảo nguyên, có khả năng có bộ lạc liên hợp xuất binh 30000 trợ giúp phủ Đại Đồng.
Tâm trạng Phạm Ninh hơi chút nặng nề, xem ra mình đã đánh giá thấp quyết tâm bảo vệ Tây Kinh của Gia Luật Hồng Cơ.
Hắn trầm tư một lát, liền rời khỏi Xu Mật Viện, vội vàng dời đến ngự thư phòng.
Đợi một lúc ở ngoài điện Tử Vi, một tên hoạn quan đi ra nói:
- Thiên tử triệu kiến, Phạm tướng công, xin mời!
Phạm Ninh bước nhanh vào trong ngự thư phòng, Triệu Húc đang ở trước bàn phê duyệt tấu chương, thấy Phạm Ninh đi vào, Triệu Húc bỏ bút xuống cười nói:
- Phạm tướng công có việc gì gấp vậy?
- Bệ hạ, vi thần vừa nhận được tin tức từ Ứng Châu, mấy bộ lạc trên thảo nguyên cũng đã tăng quân phủ Đại Đồng, đại khái tăng thêm 30000 kỵ binh.
Triệu Húc nhướn mày:
- Gia Luật Hồng Cơ thực sự muốn quyết chiến cùng chúng ta ở phủ Đại Đồng sao?
- Trước mắt xem ra là như vậy, tuy nhiên cũng không đến mức quyết chiến, vi thần cho rằng chỉ là nước Liêu không cam lòng từ bỏ phủ Đại Đồng thôi!
Triệu Húc trầm ngâm một chút hỏi:
- Phạm tướng công định làm như thế nào?
- Chỉ có thể tăng quân quy mô lớn, dựa vào ưu thế binh lực áp đảo quân Liêu, sau đó một đòn giành lấy phủ Đại Đồng.
Triệu Húc khoác tay đi vài bước, lại nói:
- Vậy có cần thiết phát động cuộc chiến Vân Châu không?
- Vi thần cho rằng thời cơ để giành lấy phủ Đại Đồng đã chín muồi!
- Trầm biết rồi, trẫm sẽ mau chóng trao quyền!
Điều quan trọng để cuộc chiến Vân Châu có thể mở màn chính là nằm ở quyền điều binh, sau khi kết thúc chiến dịch phủ Yến Sơn, Phạm Ninh đã nộp lại quân quyền, trong đoạn thời gian này mọi việc điều binh đều do thiên tử trực tiếp hạ lệnh.
Nếu một khi bắt đầu chiến dịch Vân Châu được mở ra, như vậy thiên tử sẽ trao quyền điều binh xuống dưới, những đội quân một trăm nghìn người trở xuống Phạm Ninh có thể trực tiếp điều động ngay.
Đương nhiên, nếu như là quân đội mười vạn người trở lên, hoặc là điều quân vượt khu vực, việc này vẫn phải thiên tử đích thân hạ chỉ điều binh.
Buổi chiều cùng ngày, Triều Húc chính thức bàn giao mười tấm kim bài điều binh cho Phạm Ninh, mỗi kim bài có thể điều binh một vạn, chấp thuận phát động chiến dịch Vân Châu.
Phạm Ninh lập tức điều mười vạn quân phủ Yến Sơn đến Ứng Châu tiếp chức, cùng lúc đó, Triệu Húc cũng ra lệnh tướng quân Tào Thi đưa hai mươi vạn đại quân đóng ở Hà Bắc vào đóng quân ở phủ Yến Sơn.