Ninh Bố vội vàng nói:
- Đại tù trưởng hiểu lầm rồi, chúng ta không phải không muốn lui về phương Bắc, chỉ là muốn tìm một sách lược chu toàn cả hai, vừa không bị quân Liêu hoài nghi, cũng không bị tổn thất quá nhiều, trước đó nói đến việc giả bại lui Bắc, chúng ta đều cảm thấy có chút không ổn.
- Vậy theo ý của các ngươi thì thế nào?
Đô Bặc La lại hỏi.
- Tốt nhất là vào lúc hai quân quyết chiến, chúng ta tìm cơ hội rút lui về bắc, như vậy vừa giúp được quân Tống, vừa có thể tìm được lý do giải thích với quân Liêu.
Đô Bặc La thở dài một tiếng nói:
- Ý tưởng của các ngươi cũng khá tốt, chỉ sợ lúc quyết chiến, Gia Luật Vạn Sơn để chúng ta làm quân đi đầu đó.
- Không thể nào!
Ninh Bố và A Y Khắc đồng thanh nói.
Ninh Bố vội vàng giải thích,
- Trước kia chúng ta đã hỏi qua Gia Luật Vạn Sơn, chúng ta phụ trách hai bên cánh, tiên phong do người Nữ Chân phụ trách, đây là ý tứ của Gia Luật Hồng Cơ, gã hoài nghi Thục Nữ Chân và người Cao Ly có cấu kết, muốn dùng chiến tranh để tiêu hao người Nữ Chân.
Đô Bặc La nửa khắc sau lắc lắc đầu nói:
- Làm sao mà các ngươi lại không nghĩ đến, có khi nào Gia Luật Hồng Cơ cũng muốn dùng chiến tranh để tiêu hao chúng ta hả?
Ninh Bố và A Y Khắc lập tức ngây đờ ra.
Đô Bặc La lại nói:
- Thôi, phương án của các ngươi cũng được, quan trọng là lấy được niềm tin từ quân Tống, để ta suy nghĩ chút đi!
………
Đô Bặc La trở về lều trại của mình, khoanh tay đi qua đi lại, thực ra y không chỉ không tin tưởng chiến dịch Tây Kinh, đến cả nước Liêu y cũng không tin tưởng nữa, nước Liêu tài chính khô kiệt, quốc lực suy thoái, bị quân Tống đánh đến thất bại liên tiếp, mất đường Nam Kinh, trước mắt lại sắp mất đi đường Tây Kinh, quốc lực chỉ có ngày càng suy thoái, chứ không thể bỗng dưng như đánh tiết gà mà mạnh mẽ lên.
Đô Bặc La rất rõ nguyên nhân nước Liêu suy bại, nằm ở chỗ người thống trị nước Liêu xa hoa vô độ, người Khiết Đan từ tiết kiệm thành hoang phí, ý chí chiến đấu biến mất, theo thời gian triều Tống dần dần lớn mạnh, lực lượng hai bên bên tăng bên giảm, cuối cùng nước Liêu bại vong là kết cục khó mà tránh khỏi.
Lúc này, con trai y Đô Sơn xuất hiện trước cửa lều, khom người nói:
- Phụ thân tìm con?
Đô Bặc La gật gật đầu:
- Con vào đây, ta có chuyện muốn nói với con!
Đô Sơn nhanh bước bước vào trong lều lớn, Đô Bặc La phất tay, lệnh cho hai thị nữ trong lều lui ra, trong lều chỉ còn hai cha con.
- Tình huống có biến!
Đô Sơn ngẩn người:
- Hai thằng khốn kia bán rẻ chúng ta rồi?
Từ trước Đô Sơn vẫn không muốn hợp tác với hai bộ lạc khác, y không tin bọn chúng, nhưng phụ thân kiên quyết muốn ba bộ lạc thảo nguyên cùng tiến cùng lui, y cũng không có cách khác.
Đô Bặc La hung dữ trừng mắt nhìn y một cái:
- Con đang nói gì vậy, nếu như bọn chúng bán đứng chúng ta, chúng ta còn có thể ngồi đây nói chuyện à?
Đô Sơn không dám lên tiếng nữa, Đô Bặc La lại nói:
- Ban đầu ta định ba vạn quân đội thảo nguyên một mình đi tác chiến với quân Tống, sau đó giả bại rút lui, nhưng bây giờ xem ra, ý tưởng này có chút không thực tế, trước hết Gia Luật Hồng Cơ không chắc đã cho phép chúng ta xuất binh một mình, tiếp theo nếu như gã cho phép, chúng ta giả bại cũng dễ làm gã sinh nghi, cho nên kết quả ba bên chúng ta thương thảo ra là rút lui trong lúc quyết chiến, như vậy cần con đi thêm một chuyến nữa.
- Hài nhi đêm nay sẽ xuất phát ngay!
Đô Bặc La khua khua tay lại nói:
- Quan trọng là làm thế nào để lấy được lòng tin từ quân Tống?
- Đại chiến cùng nhau, chúng ta lập tức rút lui, không phải bọn họ sẽ tin sao?
Đô Bặc La thở dài một tiếng,
- Chúng ta không chỉ cần lấy lòng tin từ quân Tống, còn phải làm cho quân Liêu đừng sinh nghi, từ đây chắc chắn chúng ta không thể lập tức rút lui, nhất định phải có một cái độ, ta chỉ lo rằng quân Tống không tin chúng ta, ngược lại còn tập trung tấn công chúng ta, vậy sẽ tổn thất nghiêm trọng.
- Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Đô Bặc La khoanh tay đi lại vài bước, y nhìn con trai mình nói:
- Ta muốn con ở lại làm con tin trong quân Tống.
Đô Sơn một lúc lâu sau mới nói:
- Con đồng ý làm con tin, nhưng nếu như quân Tống không tin thân phận của con, vậy phải làm sao?
Đô Bặc La gật đầu,
- Ta đưa Kim Lang Đầu Lệnh giao cho con, có lệnh đầu sói vàng, chắc hẳn họ sẽ tin thôi.
Đô Sơn âm thầm mừng rỡ, Kim Lang Đầu Lệnh là tượng trưng cho quyền lực tối cao của đại tù trưởng, phụ thân giao cho mình, có khi nào đang ám chỉ điều gì?
Y lập tức khom người hành lễ:
- Hài nhi nhất định không để phụ thân thất vọng!
…….
Trong thị trấn Kim Thành, dưới sự đồng hành của tri châu Tô Triệt, Phạm Ninh đang đi tuần tra thị trấn.
Thị trấn rất lớn, thuộc vào thành trì hạng trung đại, dân số khoảng năm vạn, nông dân ngoài thành đều dọn vào trong thị trấn, ban ngày ra thành lao động, buổi tối trở về đi ngủ.
Trong thị trấn ban đầu cực kỳ ồn ào, nhưng từ khi quân Tống dọn đến ngoài thành đóng trại, trong thị trấn lại trở về yên tĩnh như trước kia.
Trên đường không còn cảnh tượng nhà nhà đóng cửa như trước kia nữa, một trật tự đều rất bình thường, việc buôn bán của mấy nhà trọ cũng khá tốt.
- Người nói ban ngày nông dân xuất thành lao động, tối đến trở về đi ngủ, vậy trong đêm vườn ngô bị quân địch phá hoại thì phải làm sao?
Tô Triệt lắc đầu cười khổ nói:
- Trên thực tế, quân địch thường rất ít phá hoại đồng ngô, ngược lại, đầu sỏ gây ra thiệt hại lại là lợn rừng, chúng thường rất thích gặm cành ngô có nước ngọt, nông dân phổ thông cũng chả có cách gì đối phó với chúng, đội tuần gặp rồi, sẽ do đội tuần đi giải quyết chúng nó, tất cả nông dân trong đêm có đi thủ điền hay không đều giống nhau cả.
Lúc này, ven đường có hai người cao niên đang nói chuyện, nhìn thấy Tô Triệt, liền vội vàng cúi người hành lễ.
Tô Triệt cũng hồi lễ với họ trên ngựa.
Đây đã là người thứ ba mươi mấy hành lễ với Tô Triệt mà Phạm Ninh nhìn thấy, hắn không nhìn nổi cười nói:
- Xem ra bách tính Ứng Châu đều rất kính trọng trọng Tử Do.
Tô Triệt thở dài nói:
- Kính trọng của họ chỉ làm gia tăng thêm áp lực với ty chức, khiến ty chức bất cứ lúc nào cũng không dám ngạo mạn, chỉ sợ làm phụ lòng bách tính.
Phạm Ninh cười to, Tô Triệt đúng là biết nói năng.
Lúc này một tên binh sĩ chạy nhanh tới, cúi người báo cáo:
- Khởi bẩm Phạm tướng công, Dương lão tướng quân mời tướng công tới quân doanh, có việc gấp.
Phạm Ninh quay về quân doanh, vừa đến trước đại trướng giữa quân doanh, Dương Văn Quảng đã chạy ra bẩm báo:
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, tù trưởng bộ tộc Liệt Sơn lại phái con trai đến.
- Gã bây giờ đang ở đâu?
- Đang ở trướng bên, Lưu tư mã đang nói chuyện với gã.
Phạm Ninh cũng không vội đi vào trướng bên, mà lại quay vào đại trướng ngồi xuống, có người mang trà lên.
Hắn uống ngụm trà hỏi:
- Gã đi thẳng đến quân doanh, hay là đi con đường khác?
Dương Văn Quảng vội vàng nói: