- Lần trước chúng ta đã hẹn rồi, liên lạc ở huyện Hà Âm, ty chức phái người chuyên trách ở đó, gã đi đúng tới huyện Hà Âm, sau đó mặc áo giáp của quân Tống rồi đi theo kỵ binh quay về huyện thành.
- Tổng cộng tới đây bao nhiêu người?
- Cộng thêm cả Đô Sơn, tổng cộng ba người đến, hai tên tùy tùng.
Lúc này, Lưu Khuê đi đến cười nói:
- Tộc trưởng tộc Liệt Sơn rất khí khái, không ngờ đem thủ lệnh Kim lang giao cho con trai mang tới đây.
Nói xong, gã đem một thủ lệnh Kim Lang dùng vàng đúc thành, đưa cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh cầm thủ lệnh lên để ở trong tay xem xét tường tận, nặng gần một cân, chế tác tinh xảo, ánh vàng lóng lánh, hiện đầy những dấu vết năm tháng.
- Đây là thủ lệnh Kim Lang thật?
Phạm Ninh cười hỏi.
Lưu Khuê nói:
- Chắc là thật, ty chức đã thấy qua thủ lệnh Kim Lang của tộc Khắc Liệt, rất giống cái này.
- Gã nói thế nào?
Phạm Ninh cầm thủ lệnh Kim Lang đặt lại lên bàn.
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, gã nói kế hoạch có thay đổi, tộc Nãi Man và tộc Đạt Đán đều không đồng ý đơn độc đánh một trận với quân Tống, hơn nữa chủ tướng quân Liêu Tây Kinh cũng sẽ không phê chuẩn cho bọn chúng đơn độc xuất chiến.
- Vậy bọn chúng có ý gì?
Phạm Ninh không khỏi mất bình tĩnh hỏi.
- Ý của bọn chúng là, đợi đến lúc quân Liêu và quân Tống quyết chiến ở Nguyên Dã, bọn chúng sẽ không chiến mà tự bại, như vậy cũng sẽ không dẫn đến sự nghi ngờ của quân Liêu.
- Hừ!
Phạm Ninh hừ lạnh một tiếng:
- Bọn chúng ý là hy vọng chúng ta tiến đến Nguyên Dã quyết chiến với quân Liêu sao?
Dương Văn Quảng ở bên cạnh nói:
- Xin Xu Mật Sứ cho ty chức nói một lời!
- Lão tướng quân mời nói!
Dương Văn Quảng trầm giọng nói:
- Ty chức cho rằng, chúng ta quyết chiến với quân Liêu ở Nguyên Dã, chỉ sợ khó mà tránh được, thực tế, quyền lựa chọn cách thức chiến tranh nằm ở trong tay quân Liêu.
- Lão tướng quân cho rằng quân Liêu sẽ triển khai thế trận quyết chiến với chúng ta, mà không phải tử thủ thành Đại Đồng?
Dương Văn Quảng cười lắc đầu:
- Xu Mật Sứ không biết trận chiến Lâu Phiền quan đã khắc sâu trong trí nhớ của Gia Luật Vạn Sơn như thế nào đâu, gã cực kỳ sợ hãi thiết hỏa lôi của chúng ta, tuyệt sẽ không tử thủ thành trì. Một khi đại quân chúng ta giết xuống thành Đại Đồng, gã nhất định sẽ dẫn quân nghênh chiến.
Phạm Ninh gật gật đầu, chỉ thủ lệnh Kim Lang rồi hỏi Lưu Khuê:
- Gã dùng thủ lệnh Kim Lang tới lấy tin của chúng ta?
- Bẩm báo tướng công, gã là dùng thủ lệnh Kim Lang để chứng minh thân phận của mình, thực tế, gã đồng ý ở lại đây để làm con tin, xin chúng ta tin tưởng gã.
- Thủ lệnh Kim Lang ta không thể phân biệt thật giả, ta càng không biết con trai đại tộc trưởng Đô Bặc La tộc Liệt Sơn trông thế nào, điều này làm cho ta không thể tin tưởng bọn chúng.
Lúc này, Chủng Ngạc vừa mới tiến vào trong trướng, ở bên cạnh đứng nghe nói:
- Xu Mật Sứ, ty chức có chuyện muốn nói!
- Chủng lão tướng quân mời nói!
- Xu Mật Sứ hình như cho rằng nếu đối phương giở trò, chúng ta sẽ bị tổn hại, thực tế, cho dù đối phương có lừa gạt cũng không đáng sợ, chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị hai phương án.
Phạm Ninh lập tức phản bác:
- Nhưng đối phương chuẩn bị giở trò khi đang quyết chiến, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chúng ta rất khó nắm bắt thời cơ chiến đấu.
Chủng Ngạc khẽ cười nói:
- Trong này có một nguyên tắc, chủ yếu xem đối phương ở vị trí tác chiến nào, nếu là ở tiên phong, vậy không cần cân nhắc xem có là nội ứng hay không, cho dù thật sự là nội ứng cũng không có nghĩa gì, đối phương không thể rút lui, chúng ta nhất định phải tập trung binh lực tiến đánh không chút lưu tình.
- Nhưng nếu như là ở hai cánh hoặc là ở phía sau quân, như vậy đối phương sẽ có cơ hội rút quân, chúng ta cũng tiến đánh không chút lưu tình, nếu đối phương thật sự là nội ứng, bọn chúng tự khắc sẽ tiện thể rút lui, nếu không phải là nội ứng, đối với chúng ta cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Phạm Ninh đã hiểu một chút:
- Ý của Chủng lão tướng quân là, cho dù bọn chúng có phải nội ứng hay không, chúng ta đều tác chiến dựa theo chiến thuật đã định, không chịu ảnh hưởng của bọn chúng.
Chủng Ngạc chậm rãi gật đầu:
- Ty chức chính là có ý này, cho nên bọn chúng có giở trò hay không, vốn không quan trọng, chúng ta tin tưởng quân Tống tất thắng, khác nhau của có hay không có nội ứng chỉ là khác về mức độ thương vong mà thôi.
- Dương lão tướng quân thì sao?
Phạm Ninh lại hỏi Dương Văn Quảng.
Dương Văn Quảng quyết đoán nói:
- Ty chức ủng hộ ý kiến của Chủng lão tướng quân!
Phạm Ninh gật gật đầu, nói với Lưu Khuê:
- Ngươi đi nói với Đô Sơn, ta tin thành ý của bọn chúng, cũng chấp nhận phương án của bọn chúng, hy vọng lần hợp tác đầu tiên của hai bên, có thể có được thu hoạch lớn nhất.
Lưu Khuê do dự một chút lại hỏi:
- Vậy có cần giống như lần trước, để lộ chuyện này cho quân Liêu?
Phạm Ninh trầm tư một lát, chậm rãi lắc đầu nói:
- Chuyện này rất khó nắm chắc thành công, làm không tốt sẽ hỏng việc, thay đổi kế hoạch đi!
***
Hai ngày sau, một đội quân vận chuyển do hơn vạn người và năm nghìn chiếc xe ngựa hợp thành đã tới huyện Kim Thành, Phạm Ninh điều hai vạn quân tham gia dỡ hàng.
Đội quân này vận chuyển các loại vật tư quân sự, ngoài lương thảo, bao gồm binh khí, áo giáp, dầu hỏa, thiết hỏa lôi, trống trận, cờ cùng với các loại vũ khí công thành.
Phạm Ninh đi đến trước đội vận chuyển, vài tên quan viên Quân khí giám tiến lên trước hành lễ, Phạm Ninh liếc nhìn qua liền thấy Đỗ Cầu chủ quản Nỏ viện, hắn đi lên trước cười nói:
- Đỗ Chủ quản, nỏ pháo thép tinh ta chờ đợi nhất có đưa tới hay không?
- Đương nhiên là có, lần này ty chức chính là phụ trách áp tải ba trăm bộ nỏ pháo thép tinh và một vạn năm nghìn hộp thiết nỏ đến đây.
Phạm Ninh mừng rỡ, vội hỏi:
- Nỏ pháo và nỏ hộp ở đâu?
- Vừa mới chuyển vào thành, đặt ở trong kho hàng thứ bảy và thứ tám.
- Vậy quay lại đó xem.
Phạm Ninh nhìn thấy thái giám tuyên chỉ Viên Thịnh, hắn cũng không thiết đi xem nỏ pháo, vội vàng nghênh đón hỏi:
- Viên công công sao lại tới đây?
Viên Thịnh cười tủm tỉm nói:
- Ta đương nhiên là đưa ý chỉ tới cho Phạm Tướng công rồi.
Lão thu lại vẻ tươi cười trên mặt, nghiêm nghị nói:
- Phạm Tướng công tiếp chỉ!
Phạm Ninh vội vàng quỳ xuống:
- Có thần Phạm Ninh!
Viên Thịnh lấy ra một cái hộp bạc còn niêm phong, đưa cho Phạm Ninh:
- Đây là mật chỉ của Quan gia, yêu cầu Phạm Tướng công tự mở ra.
Phạm Ninh giơ hộp bạc lên cẩn thận xem xét một lát, dưới ánh mặt trời, hộp bạc lóe ra ánh sáng màu trắng, cả cái hộp bạc nguyên khối bạc, đóng kín, trong lòng hắn quả thật tò mò, trong này sẽ là cái gì?
Quay về đại doanh, Phạm Ninh lấy một con dao găm sắc, cẩn thận mở hộp bạc ra, bên trong không ngờ là một bức chiếu thư lụa trắng, Phạm Ninh nhìn chiếu thư, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
Chiếu thư nói cho đúng thì là một bức mật chỉ, nếu hắn có thể diệt được Liêu quốc, vậy để ban thưởng, đặc biệt cho phép hắn noi theo Chu chế mà lập quốc ở Bắc đảo.