Cũng ban cho hắn một trăm nghìn hộ dân di cư.
Chu chế chính là chế độ phân đất phong hầu, xuất hiện thời Xuân Thu Bách Quốc, ngoại trừ trên danh nghĩa tôn vương thất nhà Chu làm Thiên tử, ngoài ra hoàn toàn là tự lập làm vương.
Thiên tử không ngờ lại hứa hẹn với hắn chuyện này, chứng minh Phạm Ninh hắn đã thăng đến không thể thăng, hắn đã ở địa vị cực cao, phong Sở Vương, lại phong nữa, ngoại trừ Thiên tử nhường ngôi, thì không còn gì có thể phong được nữa rồi.
Cái này gọi là công cao lấn chủ, cũng may ở hải ngoại Đại Tống có vô số lãnh thổ, để cho quyền cao chức trọng có một cái cửa để xả lũ, có thể đi hải ngoại xa xôi làm Vương, việc này tránh được uy hiếp cho Thiên tử, thật ra việc này so với dùng rượu tước binh quyền hiệu quả giống nhau đến kỳ lạ.
Vấn đề là, vì sao Triệu Húc lại đưa cho mình một chiếu thư trong thời khắc then chốt này? Đây rốt cục là hứa hẹn, hay là một phép thử?
Phạm Ninh khoanh tay đi qua đi lại ở trong đại trướng, hắn nghi ngờ có người có lời gièm pha ở bên tai Triệu Húc rồi, còn về người này là ai, hắn tin sớm muộn gì mình cũng sẽ biết.
Với một lượng lớn quân tư trang vận chuyển tới Ứng Châu, thời cơ quyết chiến với quân Liêu đã chín muồi rồi.
Năm nghìn chiếc xe ngựa đã đến, khiến cho quân Tống có đầy đủ phương tiện vận chuyển đầy đủ, đại quân bắt đầu xuất phát về phía phủ Đại Đồng.
Mười sáu vạn quân Tống bao gồm tám vạn kỵ binh và tám vạn bộ binh lên đường, nhưng cho dù là bộ binh, cũng có chiến mã để cưỡi, ở giữa đội quân là một vạn xe ngựa lớn, chở đầy lương thảo đi lên phía bắc.
Đi lên phủ Đại Đồng phía bắc đương nhiên sẽ không lập tức phát động chiến tranh, quân Tống cần phải tìm một đại bản doanh, tích trữ vật tư lương thảo.
Nếu có thành trì có sẵn đương nhiên tốt, nếu như không có thành trì, vậy cũng chỉ có thể tự tạo một đại bản doanh thôi.
Quân Tống đương nhiên không phải bây giờ mới tạm thời ra quyết định, do thám của bọn họ sớm đã thăm dò tình hình, phía bắc thành Đại Đồng chỉ có một huyện Hoài Nhân, tuy nhiên huyện thành này cách thành Đại Đồng quá xa, cách hơn hai trăm dặm, không phù hợp yêu cầu của quân Tống.
Thành trì quân Tống muốn cách thành Đại Đồng trên dưới khoảng năm mươi dặm, rõ ràng không có thành trì sẵn có, vậy bọn họ chỉ có thể xây dựng tấm tường đại doanh trên đất trống.
Địa điểm đã chọn, cách thành Đại Đồng khoảng chừng bốn mươi dặm, giáp với một con sông nhỏ, địa thế nhô cao, nhưng nguồn nước đầy đủ.
Hai ngày sau, đại quân đã đến điểm đích, một trăm nghìn đại quân bắt đầu hạ lều trại, mấy vạn binh lính đào đất đốn củi, bắt đầu xây dựng tường doanh trại.
Đại doanh chiến đấu không thể xa xỉ giống như đại doanh Ứng Châu, diện tích hơn vạn mẫu.
Đại doanh chiến đấu đầu tiên phải kiểm soát diện tích, diện tích tốt nhất không được vượt quá ba nghìn mẫu, như vậy dễ dàng cho tuần phòng, bằng không đại doanh quá lớn, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện sơ hở phòng ngự.
Tiếp đó lều trại cũng không thể quá nhiều, Ứng Châu là hai mươi binh lính ở một lều lớn, nhưng ở chiến trường này chỉ có thể năm mươi người ở một lều lớn.
Sau khi tháo dỡ lương thảo vật tư trên mười nghìn chiếc xe ngựa xuống, dưới sự bảo hộ của hai vạn kỵ binh lại tiếp tục xuôi về phía nam vận chuyển vật tư, lúc này, đại doanh quân Tống đã nhanh chóng xây dựng lên.
Một đại doanh diện tích mấy nghìn mẫu xuất hiện trên cánh đồng mênh mông bát ngát, cách xa mấy chục dặm chính là thành Đại Đồng.
Trinh thám quân Liêu đã phát hiện ra động tĩnh của quân Tống, lập tức báo chủ soái quân Liêu Gia Luật Vạn Sơn.
Gia Luật Vạn Sơn dẫn các tướng lên trên đầu thành nhìn về phía xa.
Trong lòng mọi người đều rất nặng nề, quân Tống đến, cũng có nghĩa là giằng co kéo dài gần một năm kết thúc rồi, quân Tống sắp bắt đầu tiến đánh thành Đại Đồng.
Trong lòng Gia Luật Vạn Sơn quả thật rất mâu thuẫn, ông nhận được mệnh lệnh của Thiên tử Gia Luật Hồng Cơ, lệnh ông tử thủ thành Đại Đồng, nhưng lòng ông biết rõ, quân Tống có hỏa lôi sắt uy lực mạnh mẽ, ông căn bản không thủ được thành Đại Đồng, kết cục nhất định giống với thành U Châu.
Ông nên làm gì? Là xuất binh đánh hay là không ra? Trong lòng Gia Luật Vạn Sơn vô cùng rối rắm.
- Mọi người nói xem, chúng ta thủ thành hay là xuất binh đánh?
Gia Luật Vạn Sơn cực chẳng đã hỏi mọi người.
Mọi người kinh ngạc nhìn ông, đại tướng Tiêu Lan Ngọc khom người nói:
- Đại soái, thành U Châu so với thành Đại Đồng còn cao lớn kiên cố vững chắc hơn, cũng bị quân Tống dễ dàng công phá, chúng ta khẳng định không thủ được thành Đại Đồng, chỉ có thể quyết chiến một trận với quân Tống.
Đô Bốc La cũng nói:
- Quân của bộ lạc chúng ta chưa bao giờ chiến đấu trên đường phố, chỉ biết cưỡi ngựa chiến đấu, nếu phải thủ thành, vậy để chúng ta đến trợ chiến còn có ý nghĩa gì?
Ninh Bố và A Y Khắc cũng nhao nhao tỏ ý đồng ý, bọn họ không chấp nhận thủ thành, hoặc là ra khỏi thành chiến một trận với quân Tống, hoặc là để cho bọn họ quay về, chiến đấu ở trên đường phố, bọn họ chỉ có thể là con đường chết.
Các tướng mồm năm miệng mười, nhưng ý đều không khác là mấy, không muốn bị vây chết trong thành, muốn chiến một trận với quân Tống, Gia Luật Hãn phó tướng của Gia Luật Vạn Sơn đề nghị:
- Thật ra có thể quyết chiến trước, nếu không được thì rút lui về thủ thành, ta nghĩ ý của Thiên tử là bảo chúng ta thủ vững phủ Đại Đồng, chứ không phải chỉ điểm chúng ta chiến đấu thế nào, chúng ta có thể hiểu nhầm ý của người rồi.
Dưới sự khuyên bảo của mọi người, Gia Luật Vạn Sơn cũng hạ quyết tâm:
- Đương nhiên phải phát huy sở trường của chúng ta, thủ thành cũng không phải là ưu thế của chúng ta, vậy theo lời của các vị, quyết chiến với quân Tống.
Trong lòng mọi người thầm khinh bỉ, cái gì gọi là "Theo lời các vị", đánh thua rồi, trốn tránh được trách nhiệm sao?
Gia Luật Vạn Sơn lúc này viết một chiếu thư bảo thủ hạ đưa đến đại doanh quân Tống.
Đại doanh quân Tống đã xây dựng hoàn thành, hơn mười tòa tháp canh phân bố bốn phía đại doanh, vây xung quanh đại doanh một vòng còn đào chiến hào sâu, các loại vật tư dầu hỏa vũ khí chuyến thứ hai cũng đã đưa đến đại doanh.
Lúc này, Phạm Ninh đang dẫn theo mười mấy tướng lĩnh đi xem nỏ pháo thép tinh, mọi người tán thưởng sức mạnh nỏ pháo không ngừng, một lần có thể phóng ra ba mươi sáu tên sắt, cự ly bắn đạt hai trăm bước, lực xuyên thấu lớn vô cùng khác thường, càng khiến cho người khác nhìn bằng cặp mắt khác.
Tuy nhiên Phạm Ninh vừa phát hiện tấm chắn phía trước nỏ pháo thép tinh rất thú vị, bình thường là nằm bằng ở trên mặt đất, bất cứ lúc nào cũng có thể nâng cái giá lên, phía trước hiện lên đầy gai gỗ dài hai thước.
Đỗ Cầu thấy Phạm Ninh rất có hứng thú với bản chắn, liền giải thích:
- Đây là bản chắn mã, vào thời khắc nguy cấp có thể chặn sự tấn công của kỵ binh, bảo hộ nỏ pháo thép tinh rút lui.
- Dựng thẳng lên để ta xem!
Đỗ Cầu vội vàng nói một tiếng, mười mấy thợ thủ công đi lên phía trước, hai người nâng tấm ván gỗ lên, phía dưới dùng giá đỡ làm trụ đứng, gai nhọn trên tấm ván gỗ dĩ nhiên là dựng thẳng lên, tấm ván gỗ cao tới bảy thước, vô cùng thiết thực cũng vô cùng tiện lợi.