Đưa thanh niên trai tráng Nữ Chân lên chiến trường, còn lại người già phụ nữ thì mặc cho bọn chúng xử lý.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống chuẩn bị xuất chiến đã đánh lên, Nữ Chân quân Liêu chuẩn bị tấn công đợt đầu tiên ghì chặt chiến mã, Liêu quốc đã xuất hiện khủng hoảng sắt thô nghiêm trọng, năm trăm nghìn người Hán bị quân Tống cứu đi, mà các dân tộc khác khai thác quặng và tinh luyện kim loại đều không theo kịp, khiến cho sản lượng sắt thô của Liêu quốc giảm tới bảy mươi phần trăm, chất lượng cũng không đạt chuẩn.
Người Nữ Chân đều là áo giáp da một màu, tay cầm giáo dài cũ, còn mang một tấm lá chắn gỗ.
Chiến mã thở phì phì trong mũi, không ngừng đạp chân xuống mặt đất, lúc này Gia Luật Vạn Sơn vung chiến đao lên, tiếng trống trận trở nên gấp gáp.
Người Nữ Chân hô to một tiếng:
- Giết a…..
Mười nghìn kỵ binh dẫn đầu xông lên, nghìn con ngựa lao nhanh, làm cho bụi đất đầy trời, xông về phía đại trận quân Tống.
Trong nỏ trận Đại Tống, Đô thống chế Dương Anh ra lệnh:
- Dựng bản chắn mã lên, nỏ pháo chuẩn bị, cung nỏ thủ chuẩn bị!
Cờ vàng vẫy lên, lần lượt từng cái bản chắn mã nhanh chóng được dựng lên, tạo thành hàng chắn dài đến hai dặm, ngay sau đó ba trăm sáu mươi nỏ pháo có lắp tên nỏ hộp sắt bên trên, mỗi cái nỏ pháo đều có hai binh lính cường tráng ra sức lên dây cung.
Chín nghìn nỏ binh xếp thành ba hàng, cũng nâng nỏ nhắm vào kỵ binh quân Liêu đang lao nhanh đến.
Phía xa đội kỵ binh thứ hai cũng đang bắt đầu xông lên theo, hai vạn chiến mã lao nhanh, tạo thành biển chiến mã, mặt đất rung chuyển, bụi đất màu đỏ vàng che khuất bầu trời, từng con chiến mã giống như con ngựa hoang từ trong thế giới hỗn độn lao ra, bờm dài bay lên.
Kỵ binh cách quân Tống càng lúc càng gần, năm trăm bước, ba trăm bước, hai trăm bước…
Đám kỵ binh đi đầu tiên đã tiến vào cự ly sát thương của nỏ pháo.
Cờ hồng vẫy lên, ba trăm sáu mươi cái nỏ pháo đồng thời phóng ra, vô số chấm đen nhỏ bay lên trời, tạo thành một đám mây đen giống như châu chấu, che kín trời bay vọt về phía đại trận quân địch.
Tên sắt giống như gió bão mưa rào bắn vào trong đám quân địch, tên nỏ sắt mạnh vô cùng, vèo vèo hiện lên một đường thẳng tắp bắn vào trong đám kỵ binh, bắn xuyên qua tấm chắn và giáo da, bắn thủng cả cơ thể của binh lính, vô số kỵ binh lăn xuống đất, chiến mã cũng bị bắn trúng, ngã thẳng xuống mặt đất, hất kỵ binh ngồi trên lưng xuống, một lượt tên liền tổn thất hơn hai nghìn kỵ binh.
Ngay sau đó một lượt ba nghìn nỏ quân cũng bắn tên, ba nghìn tên nỏ bay lên không trung, bắn về phía quân địch đang ùn ùn kéo đến, loạt thứ nhất bắn xong, bắt đầu nhanh chóng kéo dây cung bắn tên, ngay sau đó loạt thứ hai phóng ra, một lúc sau, loạt thứ ba phóng ra tiếp.
Lúc này, nỏ pháo thép tinh lại bắt đầu bắn ra đợt thứ hai.
Kỵ binh Liêu quân chỉ chạy được trăm bước ngắn ngủi, liền gặp phải sự tấn công mãnh liệt của gần ba vạn mũi tên, bao gồm hai vạn tên nỏ sắt và chín nghìn tên nỏ.
Kỵ binh Liêu quân thương vong vượt hơn sáu nghìn người, khiến cho bọn chúng sợ rồi.
Nhưng sợ hãi cũng không thể lui về, phía sau một vạn kỵ binh đã cùng xông lên rồi, bọn chúng cũng chỉ có thể tiến lên về phía trận doanh quân địch.
Lúc này, mấy nghìn kỵ binh ở trên đầu cách quân Tống chỉ còn tám mươi bước, nỏ pháo thép tinh đã lui xuống, chín nghìn nỏ binh cùng nâng nỏ, nhắm vào quân Liêu càng lúc càng gần.
Chín nghìn mũi tên cùng nhau phóng ra, giống như gió thu cuốn bay hết lá vàng, một đám người ngã ngựa đổ về phía sau, chỉ còn có hơn một nghìn người còn ở trên ngựa.
Mà đội kỵ binh vạn người thứ hai cách quân Tống cũng chỉ còn có một trăm năm mươi bước, Dương Anh ra lệnh:
- Nỏ quân lui lại, lính giáo dài kết thành trận giáo dài.
Chín nghìn binh sĩ nỏ quân nhanh chóng lui về phía sau, ba vạn lính dùng giáo dài tiến lên trước một bước, giáo dài hai trượng kín mít dày đặc, tạo thành một biển giáo dài.
Ở phía trước ba vạn binh lính giáo dài là bản chắn mã dài hai dặm, bên trên hiện lên dày đặc cọc gỗ nhọn.
Hơn một nghìn kỵ binh dẫn đầu cuối cùng đã xông đến trước đại trận quân Tống, bọn chúng mới nhìn rõ, phía trước không ngờ là một hàng bản gỗ dài, trên bản gỗ hiện lên đầy cọc nhọn.
Chiến mã căn bản không nhảy qua được, chỉ có thể trơ mắt mà lao vào, rất nhiều binh lính sợ hãi hét lên.
"Ầm", hơn một nghìn kỵ binh xông vào bản chắn mã, có binh lính va nát bản chắn mã, xông thẳng vào trong trận giáo dài dày đặc, có chiến mã dừng đột ngột, người bay qua, nhưng phần lớn chiến mã đều không dừng lại được bốn vó, va thẳng vào bản gỗ, bị cọc gỗ nhọn dài chọc xuyên qua cơ thể.
Nhưng bất kể nói thế nào, bản chắn mã tiêu hao đi sức lực tấn công của kỵ binh, giảm đi đáng kể áp lực tấn công của binh lính dùng giáo dài ở phía sau.
Nhóm mười nghìn kỵ binh quân Liêu đầu tiên gần như bị giết toàn bộ, nhóm kỵ binh quân Liêu thứ hai xông đến, cuộc chém giết thật sự bắt đầu rồi.
Sau khi Liêu quân trả giá bằng hai nghìn người thương vong, cuối cùng đụng nát được bản chắn mã, xông vào đại trận giáo dài của quân Tống.
Lúc này toàn bộ quân Liêu xông lên, hai đội kỵ binh thảo nguyên một trái một phải cũng xông lên về phía hai cánh của quân Tống, bọn chúng rõ ràng sát khí không hung bạo, do dự, không có khí thế như chẻ tre.
Phạm Ninh thấy rõ, ra lệnh:
- Hai cánh trái phải đột kích hai cánh quân địch, đẩy lùi bọn chúng!
- Giết a…
Chủng Ngạc hét lớn một tiếng, năm vạn kỵ binh trái phải tiến đánh về hướng cánh trái phải của quân địch, kỵ binh lập tức giao chiến với nhau, chỉ chiến đấu không đến thời gian một nén nhang, bộ tộc Liệt Sơn cánh trái không chống đỡ nổi trước tiên, gã dẫn theo thuộc hạ quay đầu chạy trốn, ngay sau đó bộ tộc Nãi Man cũng nhanh chóng rút lui theo.
Bộ tộc Đạt Đán thậm chí còn không giao tranh với quân Tống, bọn chúng cũng rút lui theo, kỵ binh ba bộ lạc thảo nguyên chạy trốn mất mạng ở trên cánh đồng rộng bát ngát, thẳng hướng thảo nguyên phía bắc mà chạy.
Quân Tống cũng không truy kích ba bộ tộc thảo nguyên, cờ lệnh màu xanh vẫy lên, năm vạn kỵ binh quân Tống từ hai bên bao vây lấy quân chủ lực của quân địch.
Gia Luật Vạn Sơn được tin ba bộ lạc thảo nguyên không đánh mà chạy, giận đến mức gã chửi ầm lên, làm gì có chuyện không có địch nên chạy trốn, rõ ràng là lâm trận bỏ chạy, hơn nữa còn là hứa hẹn lâm trận bỏ chạy, nếu không bộ tộc Đạt Đán sẽ không đến quân địch cũng không đụng phải, mà quay đầu chạy trốn.
Ba bộ tộc thảo nguyên lâm trận bỏ chạy, lập tức khiến cho toàn bộ chiến cuộc mất cân bằng, Phạm Ninh nắm lấy cơ hội, hạ lệnh mười lăm vạn đại quân toàn lực xông lên, mười lăm vạn đại quân bao vây xung quanh bốn vạn quân địch, tạo thành một thiết dũng trận rất lớn.
Bốn vạn quân Liêu thương vong thê thảm, lại không có chút cơ hội xoay chuyển cuộc chiến nào, mắt thấy đội quân càng ngày càng ít, quân Tống lại càng đánh càng hăng, Tây quân vô cùng dũng mãnh thiện chiến, kỵ binh cũng từ bên ngoài bắn tên vào quân Liêu bên trong, một canh giờ ngắn ngủi, bốn vạn quân bị bao vây đã thương vong quá nửa.