Phó tướng Gia Luật Hãn Đại hô lớn:
- Đại soái, chúng ta đã thua chắc rồi, hạ lệnh phá vây đi!
Gia Luật Vạn Sơn cũng biết kết cục đại bại đã định, gã hô lớn:
- Toàn quân phá vây phía bắc!
Một vạn tám nghìn binh lính còn sót lại ra sức phá vòng vây, nhưng trận địa giáo dài của quân Tống vô cùng dẻo dai mạnh mẽ, bọn chúng căn bản là không phá vòng vây ra được, thương vong tiếp tục gia tăng.
Phó tướng Gia Luật Hãn bị một trận loạn tiễn bắn trúng, rơi xuống khỏi ngựa, bị mấy nghìn con chiến mã giẫm đạp như bùn.
Gia Luật Vạn Sơn toàn thân đẫm máu, nhưng cuối cùng gã phát hiện được một cơ hội, quân Tống góc đông bắc lộ ra điểm yếu, hình như phối hợp không được tốt.
- Theo ta giết! Phá vòng vây thoát ra.
Gã dẫn đầu đại quân chủ lực ra sức công phá góc đông bắc, liều lĩnh phá vòng vây thoát ra ngoài.
Đến trưa, Gia Luật Vạn Sơn dẫn đầu mấy nghìn kỵ binh cuối cùng xông lên mở một đường máu từ góc đông bắc, xông ra ngoài, lại gặp phải hai vạn kỵ binh quân Tống đánh giết, Gia Luật Vạn Sơn thấy không thể phá vây từ hướng bắc, chỉ đành quay đầu về phía tây phá vòng vây.
Cuối cùng chỉ có mấy trăm người xông ra khỏi vòng vây của quân Tống, Gia Luật Vạn Sơn hoảng sợ như chó chết chủ, không dám quay lại thành Đại Đồng, mà bỏ chạy về hướng thảo nguyên phía tây bắc.
Chiến đấu ác liệt gần bốn canh giờ, đại chiến cuối cùng kết thúc vào lúc xế chiều, tám vạn binh lính Liêu ngoại trừ ba bộ tộc thảo nguyên chạy trốn, còn lại năm vạn đại quân gần như toàn bộ bị giết, chỉ mấy trăm người trốn được.
Quân Liêu tử trận hơn bốn vạn người, đầu hàng hơn tám nghìn người, mà quân Tống cũng phải trả cái giá thê thảm là hơn sáu nghìn người thương vong.
Lúc chạng vạng tối, Phạm Ninh dẫn đầu tám vạn quân binh đến dưới thành phủ Đại Đồng, năm nghìn quân canh giữ thành đã chạy trốn, cửa thành mở rộng, Lưu Trí Tri phủ Đại Đồng dẫn đầu quan viên Đại Đồng ra khỏi thành đầu hàng.
Quân Tống cử hành nghi thức vào thành đơn giản, tám vạn đại quân liền vào thành ngay sau đó.
Thành Đại Đồng nếu so với thành U Châu nhỏ hơn nhiều, nhân khẩu ước chừng hai trăm nghìn, nhà cửa đông đúc, trước đó, nhà giàu quyền quý trong thành đều đã bỏ chạy lên kinh, khiến cho rất nhiều đại viện hào trạch đều đóng chặt cửa lớn.
Trên đường lớn gần như không có người đi lại, nhà nhà đều đóng cửa, cửa hàng cũng đóng, tất cả dân chúng bên trong thành đều rất căng thẳng, không biết quân Tống vào thành sẽ mang đến vận mệnh thế nào cho bọn họ?
Phạm Ninh dùng roi ngựa chỉ hai bên nhà dân, hỏi Lưu Trí:
- Ta phải nói trước, quân Tống vào thành tự có một quy tắc, tất cả dân chúng trong thành đều phải tập trung ở ngoài thành, quân Tống sẽ tiến hành lục soát thành, sau khi xác nhận không có quân Liêu ẩn náu, mọi người mới có thể về nhà bình thường, ngoài ra, tất cả binh khí quân đội trong thành đều cần phải tịch thu, bảo từng nhà đem binh khí để ở trong sân, xin Lưu tri phủ thông báo cho từng nhà.
Lưu Trí do dự một chút:
- Nhất định phải làm như vậy sao?
- Đây là quy tắc, thành U Châu chúng ta cũng làm như vậy, quân Tống sẽ không thừa cơ cướp bóc của cải, nếu không yên lòng, vàng bạc châu báu có thể mang theo bên mình.
Vạn bất đắc dĩ, Lưu Trí đành phải vội vàng đi sắp xếp cho dân chúng ra khỏi thành, Phạm Ninh thì dẫn quân đi tới kho quan.
Lưu Khuê đã đi trước một bước tới kho hàng rồi, đang dẫn người kiểm kê vật tư kho hàng.
- Thế nào? Vật tư trong kho phong phú chứ?
Phạm Ninh cười hỏi.
Lưu Khuê vội vàng hành lễ:
- Khởi bẩm Tướng công, trên trướng cho thấy còn có mười lăm vạn thạch lương thực, cỏ khô hai trăm nghìn gánh, tuy nhiên vẫn chưa có kiểm kê thực tế, nhưng ước chừng không sai lệch mấy, vũ khí và các loại vật tư cũng coi như là phong phú, nhưng khá cũ kĩ, đều là đồ cũ.
- Vàng bạc tiền tài thì sao?
Phạm Ninh tiếp tục hỏi.
- Trên trướng cho thấy bạc trắng có năm vạn lượng, vàng một vạn lượng, tiền mười vạn quan, nhưng trong kho hàng lại không nhìn thấy, tiểu quan kho hàng nói bị người Khiết Đan cầm hết đi khi rút lui rồi, cơ bản là đáng tin.
- Vì sao ngươi lại nói cơ bản là đáng tin?
Phạm Ninh không thể nhắm mắt làm ngơ, hắn không muốn nghe kết luận, mà là muốn Lưu Khuê đưa ra căn cứ, dựa vào cái gì mà nói tiền tài đã bị quân Khiết Đan lấy đi, mà không phải quan viên chưởng quản kho hàng nuốt riêng?
- Khởi bẩm Tướng công, trước khi vào thành, một nhóm kỵ binh trinh sát đã bắt được vài tên binh lính Khiết Đan, trên người của bọn chúng lục soát được ba nghìn lượng bạc quan, bọn chúng chứng thực, bạc trên người là lấy từ trong kho quan.
Phạm Ninh nhướn mày:
- Binh lính Khiết Đan không bỏ chạy cùng đại đội sao, tại sao lại lạc đàn?
- Vì tiền, quân Liêu rút lui nhất thời không mang được nhiều tiền tài, liền đem tiền đồng và một phần bạc trắng chôn dấu ở ngoài thành, mấy tên lính này chính là người tham gia đào hầm chôn dấu, bọn chúng bị tiền tài mê hoặc, liền tự tiện thoát khỏi đội hình, quay lại đào tiền.
Phạm Ninh lập tức thấy hứng thú:
- Tiền tài chôn ở đâu? Đã tìm được chưa?
- Đã đi tìm rồi, theo khai báo, bạc trắng chôn giấu đã bị bọn họ đào lên, chỉ có ba nghìn lượng, phần còn lại đều là tiền đồng, rất có thể là một vạn quan tiền đồng đều ở đó.
Phạm Ninh nhanh chóng tính toán trong lòng, một trăm nghìn quan tiền đồng chính là nặng sáu mươi vạn cân, năm nghìn binh lính rút lui phải đem theo binh khí áo giáp, vừa phải mang đủ lương khô, còn muốn mang theo vàng bạc trắng, nhưng sợ bị quân Tống đuổi giết hơn, binh lính mang nhẹ trốn chạy là tất nhiên, mười vạn quan tiền đồng nặng như vậy, bọn chúng quả thật không muốn vác theo.
Nghĩ tới đây, Phạm Ninh gật gật đầu nói:
- Các ngươi tiếp tục kiểm kê kho, nhất định phải làm ra sổ sách chính xác.
***
Lúc này, trong thành Đại Đồng đã sôi sục lên, hơn trăm nha dịch gõ cửa từng nhà, hô to trên đường, yêu cầu dân chúng tập trung ra ngoài thành, bọn họ lừa dân chúng, bên trong thành có dấu vết của quân Liêu, có thể sắp bùng nổ nội chiến.
Hơn mười vạn dân lần lượt rời nhà ra khỏi thành, lưng đeo bao, trong bao là vàng bạc châu báu của bọn họ, tiền đồng quá nặng, không mang được, đều giấu đi, có người đào đất lên chôn, có người cất vào trong cái bình để chìm ở trong giếng.
Trên đường lớn, từng nhóm dân chúng di chuyển, bước đi lảo đảo về phía ngoài thành, nhiều nhóm binh lính ở bên cạnh duy trì trật tự, có binh lính còn giúp người yếu cầm hành lý.
Quy tắc toàn bộ dân chúng ra khỏi thành này là Phạm Ninh định ra, trong triều đình có rất nhiều đại thần phản đối, rất nhiều đại thần cho rằng đây là hành động làm khổ dân, sẽ làm dân chúng Liêu quốc phản cảm với quân Tống, nhưng Phạm Ninh lại kiên quyết làm như vậy.
Hắn cho rằng đây là một loại lễ rửa tội, nhất định phải để cho dân chúng Liêu quốc đều ý thức được, bọn họ đã không còn là con dân Liêu quốc, mà là thần dân Đại Tống, mà đuổi dân chúng ra khỏi thành tiến hành đăng ký lại chính là một loại nghi thức, để cho bọn họ ý thức được từ trong tiềm thức, bọn họ đã từ biệt cuộc sống trước đây.