Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1113 - Chương 1110

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1110
 

Thời gian một buổi trưa, toàn bộ hơn hai mươi vạn dân chúng ra khỏi thành, ở một bãi đất hoang phía nam ngoài thành, đám dân chúng đông nghịt đang đứng run rẩy, trong lòng mỗi người đều lo lắng không yên và sợ hãi, không biết vận mệnh của mình sẽ ra sao?

Bên trong thành quân Tống bắt đầu lục soát từng nhà, tìm kiếm quân Liêu có thể ẩn náu ở trong thành, tới canh ba, hoàn thành lục soát tất cả, tổng cộng tìm ra được hơn một trăm bốn mươi binh lính quân Liêu ẩn nấp ở trong thành, bọn chúng phần lớn trốn ở chùa chiền hoặc trong phủ gia đình giàu có, bị quân Tống lục soát tìm ra.

Cùng lúc đó, ngoài thành đặt một dãy bàn dài, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Hơn hai mươi vạn dân xếp thành ba mươi hàng, bắt đầu đăng ký từng nhà một, đăng ký xong hộ nào, hộ đó được vào thành.

Lúc này, có một đội kỵ binh chạy như bay đến, lớn tiếng hô:

- Xu Mật Sứ có lệnh, người già phụ nữ và trẻ em có thể vào thành trước, mỗi hộ để lại một người đăng ký là được.

Tin tức truyền ra, lập tức tiếng hoan hô như sấm, từng nhóm người già phụ nữ và trẻ em tách khỏi hàng, đỡ lấy người, đứa lớn bế đứa nhỏ, người già đỡ lấy người già hơn, tập tễnh đi vào trong thành.

***

Tin tức chiếm được thành Đại Đồng truyền đến kinh thành, đầu đề trang đầu các tờ báo đều đăng tin vui này, tuy tin tức giành được Vân Châu khiến người ta vui mừng khôn xiết, nhưng so với khi thu phục được U Châu toàn bộ kinh thành rầm rộ sục sôi, thu phục Vân Châu vẫn có vẻ bình thường hơn nhiều.

Đây có lẽ là vì tin vui đại thắng liên tục không ngừng khiến tất cả mọi người có phần chết lặng, cũng có lẽ là Vân Châu ở xa không có ảnh hưởng lớn như U Châu.

Buổi trưa hôm đó, Phú Bật, Văn Ngạn Bác và Vương An Thạch ba người được triệu đến ngự thư phòng.

Triệu Húc mời ba người ngồi xuống, lại sai người dâng trà lên, cười tủm tỉm nói:

- Đại thắng thành Đại Đồng khiến cho người ta phấn khích, ba vị Tướng công có ý kiến gì hay không?

Phú Bật khẽ cười nói:

- Ý nghĩ đầu tiên của vi thần chính là, tiền vốn mấy chục vạn quan không uổng phí, cuối cùng đã có ích lợi.

Văn Ngạn Bác cũng cười ha hả:

- Mười sáu châu U Vân cuối cùng đã giành lại đủ rồi, đây là việc đại sự rất đáng mừng, Bệ hạ nên chiếu cáo thiên hạ, để vạn dân thiên hạ cùng chúc mừng.

- Ý của Vương Tướng công thì sao?

Ánh mắt Triệu Húc lại chuyển hướng sang Vương An Thạch.

Vương An Thạch trầm ngâm một lúc nói:

- Bệ hạ là muốn hỏi có nên tiếp tục tăng thêm thành quả chiến đấu, bắt đầu tấn công Liêu quốc sao!

Triệu Húc gật gật đầu:

- Vương Tướng công hiểu trẫm đấy!

Phú Bật và Văn Ngạn Bác nhìn nhau, Thiên tử quả nhiên có chút đầu óc không bình tĩnh rồi.

Phú Bật khuyên ngăn:

- Bệ hạ, hiện giờ chiến tranh của chúng ta với Liêu quốc đều là giành lại đất bị mất, hơn nữa trận phủ Đại Đồng, Liêu quốc cũng không phải quyết tâm tử thủ thành phủ Đại Đồng, quân được phái trú đóng ở phủ Đại Đồng cũng không phải chủ lực của bọn chúng, nếu bây giờ trực tiếp tấn công Liêu quốc, vi thần cho rằng, thời cơ vẫn chưa chín muồi, chúng ta chuẩn bị cũng không đầy đủ.

Văn Ngạn Bác cũng khuyên:

- Tâm ý của Bệ hạ chúng thần có thể hiểu được, nếu như muốn tấn công Liêu quốc, nói thật, vi thần cũng tán thành, nhưng mấu chốt là đánh như thế nào, Liêu quốc lãnh thổ hơn vạn dặm, chúng ta phải bắt đầu từ hướng nào? Vi thần cho rằng muốn tấn công Liêu quốc, nên tấn công phủ Liêu Dương Đông Kinh trước.

- Nhưng phủ Liêu Dương Đông Kinh là đất bản thổ của Liêu quốc, là nguồn phát sinh của cải của bọn chúng, nếu cướp lấy phủ Liêu Dương Đông Kinh, Liêu quốc sẽ không thể cứu vãn, tin rằng Gia Luật Hồng Cơ cũng hiểu điểm này, từ việc lúc trước gã thà buông bỏ U Châu cũng phải bảo vệ phủ Liêu Dương, có thể hiểu được quyết tâm của Liêu quốc muốn bảo vệ phủ Liêu Dương Đông Kinh.

- Bệ hạ, tấn công phủ Liêu Dương Đông Kinh là trận rất quan trọng, nhất định phải bình tĩnh, chuẩn bị đầy đủ, có thể nói, chuẩn bị càng đầy đủ, khả năng chiến thắng của chúng ta sẽ càng lớn.

Vương An Thạch tuy rằng từ trước đến nay không hợp với Phú Bật, nhưng trong việc tấn công phủ Liêu Dương Đông Kinh, cách nghĩ của y cơ bản đồng nhất với Phú Bật, Văn Ngạn Bác, y cười nói:

- Cuộc chiến Liêu Tống nói cho cùng là cuộc chiến quốc lực, thần nghe Gia Luật Hồng Cơ để đảm bảo quân phí, không ngại cướp bóc khắp nơi bên trong Liêu quốc, nhưng kiểu bóc lột nội bộ này không thể nào kéo dài, thần cho rằng, sau khi chuẩn bị nửa năm phát động tấn công, khả năng chiến thắng sẽ lớn hơn nữa.

Triệu Húc trầm ngâm một lúc nói:

- Để trẫm suy nghĩ thêm một chút đi!

Triệu Húc liền tạm thời buông bỏ việc này, rồi lại nói với ba người:

- Còn có một việc, chính là khen thưởng tướng sĩ đánh hạ phủ Đại Đồng lần này thế nào, trẫm có chút khó nghĩ, mọi người nói xem!

Phú Bật và Văn Ngạn Bác đi rồi, Vương An Thạch lại ở lại.

Triệu Húc khoanh tay đứng trước cửa sổ rất lâu, khẽ cau mày nói:

- Lần trước Phạm Tướng công thu phục U Châu, trẫm gần như không có phong chức gì cho hắn, chỉ ban thưởng một ít tiền tài, lần này hắn chiếm được phủ Đại Đồng, trẫm nên làm gì?

Vương An Thạch khom người nói:

- Lần trước vi thần khuyên Bệ hạ, tấn công phủ Đại Đồng nên đổi soái, để Hàn Tướng công hay Lã Tướng công xuất chinh đều được, Phạm Tướng công mấy năm nay vẫn luôn dẫn binh đi đánh giặc, cũng rất vất vả, nên để hắn nghỉ ngơi cho tốt, đoàn tụ với người nhà nhiều hơn.

Trong mắt Triệu Húc hiện lên một chút không vừa lòng, lạnh lùng nói:

- Vương Tướng công, ngươi về sau có lời can gián gì thì nói rõ ra, không nên nói những lời nói dối này, sẽ lừa gạt trẫm, ngươi hiểu không?

Trên trán Vương An Thạch đổ mồ hôi, vội vàng nói:

- Vi thần biết sai, thật ra vi thần có chút lo lắng.

- Nói, lo lắng chuyện gì?

Vương An Thạch nhìn thái giám hai bên, Triệu Húc ra lệnh:

- Các ngươi lui xuống hết đi!

Mấy tên thái giám đều lui xuống, ngự thư phòng chỉ còn lại hai người Vương An Thạch và Triệu Húc.

Vương An Thạch lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ, Phạm Tướng công nắm binh quyền quá lâu rồi, tuy hắn là quan văn, nhưng hắn dù sao cũng là Tướng công, địa vị khác xa nhau sẽ làm cho các tướng có một loại ngưỡng mộ hắn, hơn nữa hơn nửa Đô thống chế đều là một tay hắn cất nhắc, mấy năm nay, hắn liên tục diệt Tây Hạ, thu phục U Châu, chiếm được Vân Châu, thực hiện được công trạng vĩ đại Đại Tống trăm năm nay chưa có, trước đó vi thần đặc biệt phái người đi điều tra trong quân, trong lòng binh lính ở tầng lớp thấp nhất, Phạm Tướng công quả thật tồn tại như một vị thần, vi thần rất lo lắng, dần dà, trong lòng tướng lĩnh, tầm quan trọng của hắn sẽ vượt qua Bệ hạ.

- Cho nên năm ngoái ngươi đề nghị trẫm ngự giá thân chinh U Châu?

- Đúng vậy!

Triệu Húc khoanh tay một lúc lâu nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, rất lâu sau, Triệu Húc lạnh lùng nói:

- Ngươi cảm thấy hắn sẽ có lòng không thần phục?

- Bệ hạ, có chuyện mọi người đều biết rõ trong lòng, ví dụ như phân đất phong hầu ở hải ngoại chính là Phạm Tướng công một tay thúc đẩy, gia tộc hắn ở Bắc đảo cũng mua đất đai, tuy rằng trên danh nghĩa bọn họ vẫn thừa nhận mình là con dân Đại Tống, nhưng thực tế bọn họ lại hoàn toàn tự trị, việc này với Đông Chu chư quốc phân đất phong hầu có gì khác, cho nên thần vẫn luôn phản đối chế độ phân đất phong hầu ở hải ngoại này, chỉ có điều quyền thế ủng hộ phân đất phong hầu hải ngoại quá hùng mạnh, không có chỗ cho thần xen vào.

Bình Luận (0)
Comment