Dừng một lúc, Vương An Thạch thấy Triệu Húc không nói gì, liền dứt khoát nói thẳng ra.
- Bệ hạ, ý của vi thần là nói, nếu như hắn không có ý tự lập, hắn hà cớ gì muốn làm chế độ phân đất phong hầu hải ngoại?
Triệu Húc cả người chấn động, ánh mắt trở nên hồ nghi, y trầm tư một lúc nói:
- Chế độ phân đất phong hầu hải ngoại triều đình đã nhiều lần thảo luận qua, tất cả đều nhất trí cho rằng bọn họ mặc dù có quyền tự trị ở trên hải đảo, nhưng không hề ở trong phạm vi chính quốc Đại Tống, bọn họ ở trên đảo gây sức ép thế nào, chỉ cần không rời khỏi hải đảo, đối với Đại Tống cũng sẽ không có đe dọa gì, việc này cũng tương đương với việc phong các quyền thần một trang viên, bọn họ cũng có trang đinh, cũng nhất ngôn cửu đỉnh ở trong trang viên, nhưng chỉ cần không tự xưng vương, chỉ cần không cấu kết địch quốc, triều đình đều có thể khoan nhượng, cho nên trẫm cũng đồng ý chế độ phân đất phong hầu hải ngoại, Vương Tướng công có phải nghĩ vấn đề này quá nghiêm trọng không?
Nếu đã nói đến bước này, Vương An Thạch cũng không thèm đếm xỉa gì nữa, y khom người nói:
- Bệ hạ, vi thần bây giờ cũng không phải công kích chế độ phân đất phong hầu hải ngoại, tuy vi thần không tán thành chế độ phân đất phong hầu này, nhưng triều đình đã thông qua, bệ hạ cũng đã phê chuẩn, cũng đã áp dụng nhiều năm, trước khi không xảy ra nhiễu loạn lớn, vi thần cũng không có ý định đả đảo lại quyết định này.
- Vi thần chỉ là nói Phạm Tướng công tích cực chủ đạo phân đất phong hầu hải ngoại, bản thân cũng đã thu được lợi ích rất lớn, ý của vi thần là, từ chế độ phân đất phong hầu hải ngoại có thể nhìn ra Phạm Tướng công có ý tự lập, nói nghiêm trọng hơn một chút, hắn chính là có ý không thần phục, bây giờ tay hắn cầm quân quyền, ở trong quân uy danh rất cao, lòng không thần phục của hắn có phải sẽ càng lớn hơn không? Rồi sẽ không thỏa mãn với phân đất phong hầu hải ngoại nữa?
- Hắn có lẽ không đến mức đó!
- Bệ hạ, vi thần cũng không dám nói Phạm Tướng công sẽ cầm binh tạo phản, nhưng để một người không có lòng thần phục nắm giữ quân quyền, việc này cũng không phải hành động sáng suốt, giống như lo lắng của Bệ hạ, hắn hiện giờ đã phong đến không thể phong, đã đến mức công cao lấn chủ rồi, xuất phát từ suy nghĩ kĩ lượng, vi thần cũng không kiến nghị để hắn tiếp tục thống lĩnh đại quân nữa, việc này đối với Bệ hạ và hắn đều có lợi.
Một lúc sau, Triệu Húc thở dài:
- Có lẽ ngươi nói đúng, để hắn tách khỏi binh quyền, với trẫm và hắn đều là một lối thoát.
Khoanh tay đi vài bước, Triệu Húc lại hỏi:
- Vậy trẫm nên nói với hắn thế nào?
- Bệ hạ không phải đã cho hắn hộp bạc rồi sao? Vi thần tin hắn có thể hiểu được ám chỉ của Bệ hạ.
Sau chiến dịch Đại Đồng, Phạm Ninh lệnh Dương Văn Quảng dẫn ba vạn quân trấn thủ phủ Đại Đồng và Ứng Châu, lại bổ nhiệm Lưu Khuê làm Tri phủ Đại Đồng trong thời gian chiến tranh, hắn thì dẫn hơn mười vạn đại quân quay trở về U Châu.
Năm ngày sau, Phạm Ninh quay về kinh thành.
Ban đêm, Phạm Ninh ở trong thư phòng lấy hộp bạc ra, hộp đã hoàn toàn bị mở, bọc ở trong một dải lụa, mật chỉ của Thiên tử nằm im ở trong hộp.
Phạm Ninh thật ra đã mơ hồ đoán được ý của mật chỉ Triệu Húc gửi cho mình, mật chỉ này là một ám hiệu, ám chỉ mình có thể kết thúc được rồi.
Ám chỉ này cũng không phải là từ nội dung trong mật chỉ, Phạm Ninh cũng tin Triệu Húc là thật tâm bằng lòng cấp cho Bắc đảo một trăm nghìn hộ di dân, làm phần thưởng cho mình vì có công với Đại Tống.
Mấu chốt là thời điểm mật chỉ này đến không đúng lúc, một trăm nghìn hộ di dân cũng không phải là một con số nhỏ, sau khi diệt Tây Hạ, Thiên tử đã liên tục cho Bắc đảo hai vạn dân di cư, làm phần thưởng diệt Tây Hạ và giành lại U Châu.
Nhưng phần thưởng một trăm nghìn hộ di dân hẳn là ban thưởng cuối cùng, nên là sau khi mình diệt Liêu quốc mới ban cho, nhưng bây giờ đề xuất thì quá sớm, đây có phải hàm ý Thiên tử không hy vọng mình tiếp tục dẫn binh đánh giặc nữa.
Địch Thanh sau khi giành lại U Châu đã chính thức lui quan rồi, khi cáo biệt, Địch Thanh đã cho mình lời nhắc nhở thiện chí, mình đã có dấu hiệu công cao lấn át chủ, nếu như bản thân không nhìn thấy điểm này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Phạm Ninh bắt đầu chậm rãi quay lại chỗ ngồi, vậy mình nên làm gì bây giờ?
Lúc này, cửa mở ra, thê tử Chu Bội bưng một chén trà đi đến, lúc ăn cơm, nàng phát hiện chồng có tâm sự, điều này rất ít thấy, làm trong lòng Chu Bội dâng lên một chút lo lắng.
- Phu quân, xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Bội đặt chén trà lên bàn hỏi.
Phạm Ninh lắc đầu cười nói:
- Không có chuyện gì, tất cả đều bình thường!
- Phu quân, chàng không cần an ủi thiếp, chàng có chuyện gì hay không thiếp nhìn ra được, tâm sự lần này của chàng rất nặng.
Phạm Ninh khẽ thở dài, cầm tay của vợ nói:
- Nếu ta dẫn mọi người cùng đi Bắc đảo, nàng cảm thấy người trong nhà có phản đối không?
- Phản đối chắc sẽ không.. Nhưng, tại sao chàng lại nói như vậy?
Chu Bội vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Nàng không thấy hai năm qua ta quá nổi trội sao? Người trong thiên hạ đều coi ta là cứu tinh của Đại Tống.
- Nhưng chàng quả thật là vì Đại Tống mà lập được công lao vĩ đại, mọi người kính trọng và ngưỡng mộ chàng, khen ngợi chàng không phải rất bình thường sao?
- Nhưng Thiên tử thì sao, người sẽ nghĩ như thế nào?
Chu Bội lập tức hiểu ra, nàng thật cẩn thận nói:
- Ý của phu quân là nói, có công lao vượt qua chủ sao?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta cảm nhận được, lần trước người ngự giá thân chinh U Châu, chính là có chút biểu hiện không cam lòng!
- Nhưng Thiên tử nên tín nhiệm chàng mới đúng, là phu quân chàng đưa người lên Hoàng vị, mấy năm nay, ý kiến chàng đưa lên không phải người đều tiếp thu sao?
- Thiên tử đúng là rất tín nhiệm ta, nhưng sự tín nhiệm này có điều kiện tiên quyết, đó chính là ta không thể uy hiếp Hoàng vị của người, một khi ta nắm giữ binh quyền quá lâu, ở trong quân tích lũy được uy tín lớn, tiếp đó công trạng lại cao, người tất nhiên sẽ lo lắng.
Nói đến đây, Phạm Ninh thở dài:
- Dù sao tổ tiên người chính là thông qua binh biến Trần Kiều mà giành được ngôi vị Hoàng đế, người làm sao có thể không lo lắng được?
- Vậy phu quân định làm thế nào?
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Ta nghĩ giao binh quyền ra, từ chức Tể tướng, sau đó dẫn cả nhà ra biển.
Chu Bội ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:
- Nhưng… Phu quân dùng lý do gì?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Lý do ta sớm đã nghĩ xong rồi, nói tổ mẫu bệnh nặng, ta muốn đi Bắc đảo thăm bà, lấy một chữ "hiếu", người nhất định sẽ đồng ý.
- Vi thần cáo lui!
Phạm Ninh hành lễ, chậm rãi đi ra khỏi ngự thư phòng.
- Đi đi! Nghỉ ngơi cho tốt, hai năm qua ái khanh quả thật cực khổ rồi.
Triệu Húc mỉm cười nhìn Phạm Ninh cáo lui, ngay khi Phạm Ninh vừa mới rời khỏi ngự thư phòng, nụ cười trên mặt Triệu Húc liền biến mất, y ngồi xuống, ngẩn người nhìn đơn từ chức trên bàn, trong mắt ít nhiều có chút chán nản, mình đồng ý cho Phạm Ninh từ chức, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?