- Thái Hoàng Thái hậu giá lâm!
Triệu Húc kinh ngạc, Hoàng tổ mẫu đến, y ngầm hiểu ra ngay, biết nhất định là vì việc của Phạm Ninh mà đến, vậy phải làm sao bây giờ?
Không đợi y nghĩ xong sách lược ứng đối, đã thấy Tào Thái hậu nổi giận đùng đùng đi vào ngự thư phòng.
Triệu Húc vội vàng hành lễ rồi cười nói:
- Hoàng tổ mẫu chỉ cần dặn một tiếng, cháu sẽ đến Từ Ninh cung thăm hỏi, Hoàng tổ mẫu cần gì phải tự mình cực khổ qua đây?
Tào Thái hậu mặt lạnh đập tờ báo xuống bàn một cái:
- Ai gia hỏi cháu, chuyện này là thật sao?
Triệu Húc liếc nhìn một cái thấy tiêu đề trang đầu tờ báo, trong lòng y thở dài, quả nhiên là chuyện này.
Triệu Húc vội vàng nói:
- Quả thật đúng là vậy, Phạm Tướng công hôm qua nói với trẫm từ bỏ binh quyền và vị trí Tể tướng.
- Cháu phải cho ai gia một lý do, người bất tài được trọng dụng, người công cao lại bị miễn chức, ai gia nghĩ không ra nguyên nhân là gì?
Nói xong, Tào Thái hậu lạnh lùng nhìn Vương An Thạch ở bên cạnh.
Trong lòng Vương An Thạch ngầm cười khổ, ở trong lòng Thái hậu, mình chính là người bất tài sao?
Triệu Húc vội tìm đơn từ chức của Phạm Ninh, hai tay đưa lên cho Thái hậu:
- Hoàng tổ mẫu xin bớt giận, đây là đơn từ chức của Phạm Tướng công, trên đó có lý do hắn từ chức, cháu cũng là bất đắc dĩ mới phê chuẩn, cũng không quá quắt như bên ngoài đồn đại.
Triệu Húc đương nhiên cũng xem bình luận của các tờ báo, một số bình luận sắc bén đều nói là Phạm Ninh công cao lấn chủ mới bị miễn chức, điều này làm cho Triệu Húc vô cùng căm tức, những tờ báo này rõ ràng đang hủy hoại danh dự của mình.
Căm tức cũng chỉ là căm tức, Triệu Húc cũng không có cách nào cả, cho dù y làm Thiên tử, cũng không thể tùy ý can thiệp dư luận.
Tào Thái hậu đã xem xong đơn từ chức của Phạm Ninh, sự tức giận trong lòng bà cũng dần dần bình tĩnh lại, nhướm mày hỏi:
- Tổ mẫu hắn ở hải ngoại xa xôi! Làm sao mà biết được tin tức tổ mẫu bệnh nặng?
Vương An Thạch bên cạnh nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, Bắc đảo và Nam đại lục đều có trạm bồ câu đưa thư liên lạc với Đại Tống, bình thường mười ngày đã có thể truyền tin tức đến kinh thành.
Triệu Húc cũng lập tức nói:
- Cháu cũng không hy vọng đổi soái vào thời khắc then chốt này, nhưng suy xét lấy chữ hiếu làm đầu, cháu cũng chỉ có thể phê chuẩn.
- Cháu miễn quân chức của hắn thì cũng bỏ đi, vì sao đến cả chức Tể tướng cũng miễn luôn?
Vương An Thạch ở bên cạnh nói:
- Thái hậu có điều không biết, Tri Chính Đường có điều lệ, nếu Tướng quốc xin nghỉ phép quá ba tháng, sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của Tri Chính Đường, tình huống như vậy bình thường là phải đi thực chức để giữ lại tư cách Tướng quốc, mà Phạm Tướng quốc đi Bắc đảo một chuyến, ít cũng bốn năm tháng, nhiều thì nửa năm thậm chí lâu hơn, cho nên Bệ hạ miễn đi vị trí Tể tướng của Phạm Tướng công cũng không có sai.
Tào Thái hậu cũng nhất thời im lặng, một lúc lâu sau bà lạnh lùng nói:
- Nếu Quan gia có đủ lý do, ai gia cũng không thể nói gì hơn, nhưng ai gia muốn nhắc nhở Quan gia, Đại Tống tấn công diệt Liêu quốc, thời cơ trăm năm khó gặp, nếu Quan gia bởi vì chuyện riêng mà tự hủy đi bước tường thành, tin rằng Quan gia cũng không thể ăn nói với liệt tổ liệt tông, tuy rằng lời này hơi khó nghe, nhưng cũng đừng trách ai gia không can dự.
Nói xong, Tào Thái hậu xoay người rời đi.
Tâm trạng Triệu Húc bỗng nhiên xấu đi, chẳng lẽ mình thực sự làm chuyện ngu xuẩn rồi sao?
Vương An Thạch trấn an y nói:
- Bệ hạ, cuộc chiến Tống Liêu là cuộc chiến quốc lực, cũng không bởi vì năng lực người nào đó mà thay đổi, quốc lực Liêu quốc suy yếu, đại thế đã mất, vi thần tin rằng, cho dù không có Phạm Ninh, quân Tống cũng nhất định sẽ cao giọng ca khúc khải hoàn.
Triệu Húc gật gật đầu:
- Mong tốt như lời ngươi nói!
Phạm Ninh biết không qua được cửa ải này của Thái hậu, Thái hậu tuyên triệu, hắn chỉ đành phải chấp nhận đi vào Từ Ninh cung.
Phạm Ninh quỳ xuống hành đại lễ ở trước màn trúc nói:
- Vi thần Phạm Ninh tham kiến Thái hậu!
- Đứng lên đi!
- Tạ ơn Thái hậu!
Phạm Ninh đứng lên sang một bên.
Tào Thái hậu lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có biết vì sao ai gia tìm ngươi không?
- Vi thần biết!
- Nếu ngươi đã biết, vậy chuyện trọng đại như vậy, ngươi vì sao không thương nghị với ai gia?
Phạm Ninh trầm ngâm một lúc nói:
- Vi thần không muốn gây ra mâu thuẫn giữa Thái hậu và Thiên tử.
Tào Thái hậu vô cùng nhanh trí, lập tức liền hiểu được ý của Phạm Ninh:
- Ý của ngươi nói, từ chức cũng không phải là ý của ngươi?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Khởi bẩm Thái hậu, là vi thần chủ động từ chức, vi thần hai năm qua nam chinh bắc chiến, quả thật có chút mệt mỏi rồi, cũng không có ở cùng với người nhà nhiều, thần có chút áy náy, bất kể đối với Thiên tử hay là đối với vi thần, đều là một lối thoát.
- Vậy tại sao phải từ vị trí Tể tướng?
- Đây là quy định của Tri Chính Đường, xin nghỉ phép ba tháng trở lên, cần phải tạm thời đình chỉ công tác, vi thần muốn đi Bắc đảo thăm tổ mẫu, chỉ sợ phải sau nửa năm mới có thể quay về.
Tào Thái hậu lắc đầu:
- Các ngươi đều cho ai gia là đồ ngốc, tạm thời đình chỉ công tác và từ chức là cùng một chuyện sao? Quan gia cũng nói như vậy, ai gia không muốn lật tẩy nó, nhưng ai gia muốn biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phạm Ninh im lặng rất lâu sau nói:
- Thái hậu có lẽ biết là nguyên nhân gì.
Tào Thái hậu hừ lạnh một tiếng:
- Xem ra bình luận báo chí thật sự là đúng rồi, ngươi lập công trạng to lớn, uy hiếp địa vị của Thiên tử, ai gia thì không hiểu, đường đường là Thiên tử Đại Tống, ngay cả chút chí khí cũng không có sao?
- Thái hậu, đứng ở lập trường của Thiên tử, người cũng không sai, Đại Tống không thể chỉ dựa vào một người để mà ôm đồm thiên hạ, không chỉ là Đại Tống, bất kể triều đại nào đều như vậy, nếu chỉ có thể dựa vào một người, vậy thì nguy rồi, thần hoàn toàn có thể lý giải được nỗi lo của Thiên tử.
- Vậy sao ngươi phải từ chức vị Tể tướng, ngươi nói thật cho ai gia, ngươi có phải muốn lui về ở ẩn ở Bắc đảo?
- Thái hậu, Thi Vân, giải quyết xong chuyện thiên hạ cho quân vương, thắng lúc sống nổi danh sau khi chết, đây là cách nghĩ của tất cả thần tử, cũng là ước muốn của vi thần, một đại thần làm quan ở triều đình bao lâu cũng không quan trọng, mấu chốt là y làm được bao nhiêu chuyện.
Tào Thái hậu im lặng, lúc lâu sau hỏi:
- Ngươi chắc sẽ còn quay lại, đúng không!
Phạm Ninh do dự một chút nói:
- Nói thật, thần cũng không biết, khả năng quay lại có lẽ tương đối lớn, nhưng thần không thể khẳng định.
- Vậy ngươi đi đi! Tự bảo trọng.
- Cũng xin Thái hậu bảo trọng, vi thần cáo lui!
Phạm Ninh chậm rãi lui ra khỏi Từ Ninh cung, Tào Thái hậu bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, bà nghĩ đến Cao Thao Thao, không biết việc Phạm Ninh rời đi đối với mình rốt cục là chuyện tốt, hay là một sự tổn thất?
***
Phạm Ninh vừa mới quay về quý phủ, vợ thứ Âu Dương Thiến liền ra đón, lo lắng hỏi: