Bọn họ lập tức dùng rơm rạ gói lại, ba tầng trong ba tầng ngoài bọc đỉnh Thúy Vân lại rất dày.
Phạm Ninh chuyển phủ đã đến hai ngày cuối cùng, khối đá đệ nhất kinh thành này, Phạm Ninh cuối cùng quyết định chuyển đi đến Bắc đảo.
Hơn mười ngày, chỉ riêng rương hòm đã đóng được hơn năm trăm cái, cả nhà đều trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức, không chỉ như vậy, người làm nghỉ việc cũng là một việc khiến cho người ta nhức đầu, hơn bảy mươi người làm đều đã đi theo Phạm gia nhiều năm, bây giờ phải từ biệt, trong lòng mọi người đều lưu luyến không rời.
Chu Bội cũng cho đám người làm quà chia tay vô cùng hậu hĩnh, nếu đồng ý đi theo đến Bắc đảo, thì mỗi người cho năm trăm lượng bạc tiền trợ cấp cho gia đình, nếu không muốn đi, thì cho ba trăm lượng bạc, tự tìm đường mưu sinh.
Cho dù không nỡ, nhưng phần lớn mọi người đều không mong muốn đi Bắc đảo, chủ yếu là không bỏ được Đại Tống phồn hoa.
Cuối cùng chỉ có hai mươi mấy hầu gái vú già đồng ý đi theo gia đình Phạm Ninh ra khơi, nữ hộ vệ cũng có chục người nguyện đi cùng.
Trên sông Thái Hà sau phủ Phạm Ninh, thả neo năm thuyền chở khách và hai mươi mấy thuyền nghìn thạch chở hàng.
Trong đêm, Phạm Ninh và người nhà lưu luyến quay đầu lại nhìn gia viên, Phạm Linh Nhi hỏi nhỏ:
- Phụ thân, sau này chúng ta sẽ không quay lại sao?
Phạm Ninh cười xoa đầu cô bé:
- Cũng không nhất định, con ở Bắc đảo chán rồi, ngồi thuyền quay về chơi đương nhiên có thể, nơi này vẫn là nhà của chúng ta.
Chu Bội ôm con gái cười nói:
- Cha con nói đúng, nơi này vẫn là nhà của chúng ta, có cơ hội chúng ta vẫn sẽ quay lại.
Mẫu thân Phạm Ninh Trương Tam Nương lên thuyền đầu tiên, bà nóng lòng muốn gặp con gái, ước gì bay được đến Bắc đảo.
Phạm Ninh lên thuyền cuối cùng, hắn chắp tay về phía đại quản gia nói:
- Phủ đệ phó thác cho lão quản gia chăm sóc rồi!
- Lão gia yên tâm đi! Phủ trạch ta nhất định sẽ quản lý tốt, tuyệt đối sẽ không để cho nó bị bỏ hoang.
Phạm Ninh lại vẫy tay về phía đám người làm, đi lên tàu chở khách, con thuyền chuyển động, chạy một mạch về phía ngoài thành, dần dần biến mất trong màn đêm.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Vương An Thạch vội vàng đi vào ngự thư phòng, khom người nói với Triệu Húc:
- Bệ hạ, vừa mới nhận được tin, Phạm đại soái đêm qua rời kinh xuôi về phía nam rồi.
Triệu Húc ngẩn ra một lúc, y chậm rãi đặt bút xuống, khoanh tay đi đến trước cửa sổ, lúc này trong lòng y lại dâng lên một cảm giác mất mát không nói ra được, Phạm Ninh cứ như vậy mà đi sao?
Vương An Thạch rất hiểu tâm tính suy tính thiệt hơn của Triệu Húc, y an ủi Triệu Húc:
- Bệ hạ, Phạm Ninh cũng không phải hoàn toàn từ quan, hắn vẫn là trọng thần nhất phẩm triều đình, chiếu theo quy định triều đình, hắn có thể xin nghỉ phép một năm, nhưng nhất định phải quay về trả phép, cho nên Phạm Ninh chỉ giống như hai năm trước, đi Bắc đảo tuần tra một chuyến, sau đó sẽ quay trở về, Bệ hạ cứ yên tâm!
Triệu Húc thở dài nói:
- Nhưng lần này hắn cũng dẫn cả người nhà đi theo cùng, có thể nói, ở Đại Tống hắn đã hoàn toàn không có gì để lo lắng, nếu như hắn không định quay về, chúng ta cũng không có cách.
Vương An Thạch suy nghĩ một chút nói:
- Bệ hạ, Phạm Ninh và người nhà đi tối hôm qua, nếu phái người đuổi theo, hoàn toàn có thể đuổi kịp, nếu Bệ hạ muốn giữ hắn lại, vi thần nguyện đích thân thay Bệ hạ đi một chuyến.
Triệu Húc trầm lặng một lát, liền lắc đầu nói:
- Thôi đi, nếu như trẫm đồng ý với hắn rồi, cần gì phải thất hứa, không chừng trẫm còn để hắn thay Đại Tống trấn thủ đại lục phía nam, chưa chắc là chuyện xấu, để hắn đi đi!
Vương An Thạch lại nói:
- Bệ hạ, nếu Phạm Thái sư đã đi rồi, vậy xin Bệ hạ mau chóng bổ nhiệm Bắc chinh chủ soái, tích cực tiến hành chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị phát động chiến dịch nhằm vào phủ Liêu Dương.
Lúc này, ở cửa có thái giám bẩm báo:
- Bệ hạ, Phú Tướng công cầu kiến!
- Tuyên ông ấy yết kiến!
Không lâu sau, Phú Bật bước nhanh vào ngự thư phòng, khom người nói:
- Tham kiến Bệ hạ!
- Phú Tướng công có việc gấp sao?
Phú Bật lấy ra một phong thư đưa lên cho Triệu Húc nói:
- Đây là một phong thư Phạm Thái sư để lại cho Bệ hạ, phó thác vi thần chuyển cho Bệ hạ!
Triệu Húc tinh thần phấn chấn lại, vội nhận lấy phong thư mở ra, chỉ thấy đầu thư viết "Năm hạng mục chú ý lớn để phá Liêu", Triệu Húc cẩn thận xem kỹ một lần.
Trong thư viết rất chi tiết, hạng mục chú ý thứ nhất là giữ nghiêm Cẩm Châu, Cẩm Châu là vị trí hiểm yếu phía Bắc phủ Liêu Dương, vị trí chiến lược rất quan trọng, không được để mất.
Tiếp theo là thủy quân chỉ là phụ trợ, không phải chủ lực, không thể dùng thủy quân làm chủ lực, đảo lộn chủ thứ.
Tiếp theo nữa là không thể khinh địch Liêu quốc, Liêu quốc dù suy yếu, nhưng còn dư dũng mãnh, hơn nữa phủ Liêu Dương rất quan trọng với Liêu quốc, bọn chúng nhất định sẽ dốc hết toàn lực phòng thủ, quân Tống tuyệt đối không thể vì thu hồi U Yến mà sơ suất.
Điểm thứ tư là để ý Liêu quốc dùng kỵ binh tiến vào U Châu, tấn công phía sau quân Tống, các quan ải lớn của U Châu phải dùng trọng binh canh giữ.
Điểm thứ năm là không được quá tin tưởng Gia Luật Ất Tân, người này lòng tham vô đáy, đê tiện vô sỉ, gã vì lợi mà bán đứng Liêu quốc, cũng phải coi chừng gã vì lợi mà bán đứng Đại Tống.
Triệu Húc đưa thư cho Vương An Thạch, nhẹ thở dài nói:
- Lời vàng ngọc của Phạm Thái sư, chúng ta tuyệt đối không thể lơ là.
Xế chiều hôm đó, Triệu Húc ban thánh chỉ, bổ nhiệm Thượng thư hữu thừa Hàn Giáng làm Chinh bắc Nguyên soái, toàn quyền phụ trách chinh phạt Liêu quốc, đồng thời bổ nhiệm Chủng Ngạc và Tào Thi làm tả hữu phó soái, cũng phát trăm vạn quan tiền, tích cực tiến hành chuẩn bị chiến đấu.
Gia Luật Hồng Cơ sau khi biết được tin Phạm Ninh từ chức quả thật mừng rỡ như điên, liền giống như trong cơn tuyệt vọng nhìn thấy một cơ hội sống sót, sự tự tin của y tăng gấp bội, lập tức dẫn tám vạn thiết kỵ đi phủ Liêu Dương Đông Kinh, Gia Luật Hồng Cơ tâm sáng như gương, mũi tiến công tiếp theo của quân Tống, nhất định là phủ Liêu Dương Đông Kinh.
Chiều hôm đó, đại quân đến ngoài phủ Liêu Dương mười dặm, liền trú đóng đại doanh tại chỗ.
Nam viện Xu Mật Sứ Tiêu Duy Tín, và Xu Mật phó sứ Gia Luật Bạch đi đến đại doanh, bái kiến Thiên tử Gia Luật Hồng Cơ.
- Bệ hạ, vi thần có tin tình báo quan trọng muốn báo cáo Bệ hạ!
Tiêu Duy Tín nói.
- Ngươi nói đi, tình báo quan trọng gì?
- Ty chức mua chuộc được hầu cận bên cạnh quốc vương Cao Ly, gần như có thể khẳng định, Cao Ly và Tống triều cũng không có bất kỳ qua lại nào.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Bệ hạ, vi thần vẫn luôn truy xét chuyện đội thuyền của chúng ta bị quân Tống bao vây đánh chìm, chúng ta cứu lên được hai tên binh lính rơi xuống nước may mắn còn sống sót, phân tích từ mọi phương diện, quân Tống trước đó đã có được tình báo chính xác về số lượng thuyền quân của chúng ta và thời gian rời bến,...
- Ngươi rốt cuộc là có ý gì, đừng ngại nói thẳng!