Ánh mắt Gia Luật Hồng Cơ sắc bén chăm chú nhìn Tiêu Duy Tín.
Tiêu Duy Tín trầm giọng nói:
- Vi thần cho rằng, trong trọng thần Liêu quốc có người lén lút thông đồng với Tống.
Gia Luật Hồng Cơ khoanh tay đi qua đi lại, lời của Tiêu Duy Tín nói trúng tâm tư của gã, gã cũng không phải thật sự ngu xuẩn, gã đã sớm nghi ngờ bên cạnh có phản thần, chỉ có điều người này là ai, gã không dám kết luận bừa.
Gia Luật Hồng Cơ phất tay, bảo tất cả người đều lui ra, gã nhỏ giọng hỏi:
- Trong lòng ngươi chắc biết rõ rồi! Là ai lén lút thông đồng Tống?
- Vi thần không dám nói.
- Ngươi nói là được, trẫm xá ngươi vô tội!
Tiêu Duy Tín cúi đầu một lúc, bỗng nhiên nhìn chăm chú vào Gia Luật Hồng Cơ nói:
- Bệ hạ, vi thần hoài nghi là Gia Luật Ất Tân!
- Lý do là gì?
- Bệ hạ, mua thuyền cũ của Đại Tống là lão dốc hết sức thúc đẩy, cho dù là thuyền cũ, nhưng chúng ta mua mấy trăm thuyền, Đại Tống lại không hề biết gì ư? Lão nói là Đại Tống bán cho Nhật Bản, nhưng theo thần được biết, Đại Tống hạn chế nghiêm ngặt việc bán thuyền lớn cho Nhật Bản, thuyền hơn ba nghìn thạch căn bản không bán, đây rõ ràng chính là một cái bẫy, triều Tống bán mấy trăm thuyền cũ mục nát cho chúng ta, làm cho thuyền của chúng ta đụng cái là nát, hơn nữa, lão đề nghị lấy gang đổi lấy thuyền cũ, khiến gang của chúng ta bị cạn kiệt, lão đề nghị buông bỏ U Châu, đề nghị không cứu Tây Hạ, những việc này đều là kế sách bán nước.
Gia Luật Hồng Cơ khoanh tay đi vài bước nói:
- Nhưng những việc này đều là phỏng đoán của ngươi, có thể nói lão phán đoán sai lầm, nhưng như vậy mà chỉ trích lão bán nước, hình như có chút độc đoán.
Tiêu Duy Tín cắn chặt môi dưới nói:
- Bệ hạ, thật ra vi thần có bằng chứng!
Gia Luật Hồng Cơ ngẩn ra, vội hỏi:
- Bằng chứng là gì?
- Bệ hạ, Gia Luật Ất Tân có một người con nuôi người Hán, tên là Vương Thiện, người này tinh thông âm luật và đá cầu, Gia Luật Ất Tân từng rất tín nhiệm gã, sau lại dần dần lạnh nhạt gã, Vương Thiện oán hận trong lòng, một lần sau khi say rượu nói với người khác, Gia Luật Ất Tân ở hải ngoại có một đảo lớn, là Tống triều tặng cho lão.
Gia Luật Hồng Cơ bỗng trợn to hai mắt:
- Chuyện này là thật?
Tiêu Duy Tín quỳ xuống nói:
- Thần đã bí mật bắt giữ Vương Thiện, dưới sự tra hỏi của thần, gã khai báo rất nhiều thứ.
Tiêu Duy Tín lấy ra một tờ khẩu cung, đưa lên cho Gia Luật Hồng Cơ, Gia Luật Hồng Cơ xem hết khẩu cung, sắc mặt tái mét khác thường, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trẫm đối đãi với lão không tệ, lão lại dám phản bội trẫm!
Gia Luật Hồng Cơ lớn tiếng quát:
- Người đâu!
Tiêu Duy Tín cuống quít ngăn cản:
- Bệ hạ, xin đợi một chút!
Gia Luật Hồng Cơ lại phất tay, để mấy tên thị vệ lui ra, hỏi:
- Ngươi còn muốn nói gì?
Tiêu Duy Tín hạ giọng nói vài câu, Gia Luật Hồng Cơ liên tục gật đầu:
- Kế này của ái khanh rất hay!
Trên mặt biển mênh mông rộng lớn, một đoàn thuyền tám mươi thuyền lớn vạn thạch đang rẽ sóng mà đi, đội thuyền đã đi trên biển được gần ba mươi ngày, tại thành Lã Tống và thành Tê Giác chia ra tiếp tế than cốc và nước ngọt, hiện tại sắp đến điểm tiếp tế thứ ba, đảo Nỗ A Mỹ.
Đội thuyền này ngoài chở người nhà Phạm Ninh và hành lý ra, còn chở một nghìn con ngựa Côn Châu, cùng với một nghìn ba trăm hộ bách tính từ khắp nơi Đại Tống đã đăng ký hộ khẩu ở Bắc đảo, tổng cộng khoảng sáu nghìn người.
Ngoài ra ở phủ Lã Tống còn thu mua năm vạn gánh cây bông và một vạn thùng nước đường.
Thời gian Phạm Ninh ra khơi đúng kỳ gió bão ngừng, trên mặt biển tương đối yên tĩnh, nhưng loại yên ả này cũng chỉ là so với cuồng phong sóng lớn mà thôi, trên mặt biển cuộn sóng vẫn nhấp nhô, lắc lư làm cho rất nhiều người thể chất kém nôn đến mức sa sẩm mặt mày.
Phạm Ninh khoanh tay đứng ở trên boong thuyền tầng hai, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, thuyền hắn đi là một thuyền lớn hai vạn thạch, lắp hai máy hơi nước, hai chân vịt, qua gần một tháng đi trên biển, hắn cảm nhận rõ ràng được ưu khuyết điểm của chân vịt.
Ưu điểm lớn nhất của chân vịt đương nhiên là tiết kiệm nguồn năng lượng, so với bánh guồng gần như có thể tiết kiệm được một nửa than cốc, chi phí đi đường xa giảm xuống rất lớn, điều này đối với thương thuyền rất quan trọng, tốc độ lại tăng lên không lớn, đây không phải là vấn đề của chân vịt, mà là máy hơi nước công suất không đủ.
Tuy nhiên đối với hành khách mà nói, ưu điểm lớn nhất chính là tiếng ồn ùng ùng lại không có, chuyển động của bánh guồng lại như sấm nổ, khiến cho các hành khách khó có thể chịu được, không có loại tiếng ồn này, đi đường cũng trở nên dễ dàng hơn.
Lúc này, Chu Bội đi tới bên cạnh Phạm Ninh, đứng sát vai cạnh hắn, Phạm Ninh nhìn nàng một cái, hỏi:
- Nhà Âu Dương đại ca thế nào?
Âu Dương đại ca Phạm Ninh nói chính là Âu Dương Hoa trưởng tử của Âu Dương Tu, gã từ chức quan, dẫn theo người nhà đi theo Phạm Ninh đến Bắc đảo, Phạm Ninh quyết định bổ nhiệm gã làm Trưởng sử Sở Vương phủ, tổng lĩnh chính vụ Bắc đảo.
Chức vụ này vốn là để lại cho Tô Lượng, nhưng Tô Lượng bây giờ là Chính ngũ phẩm Tri phủ Bình Giang, gia tộc của y kiên quyết phản đối y từ chức đi theo Phạm Ninh ra hải ngoại, Phạm Ninh cũng chỉ đành để vậy, một người bạn tốt khác Lý Đại Thọ đảm nhiệm An phủ sứ Hà Tây lộ, đã là quan lớn tòng tứ phẩm, tiền đồ rộng mở, bọn họ ở lại Đại Tống, đối với Phạm Ninh vẫn là có lợi.
Chu Bội nói:
- Âu Dương đại ca có chút say tàu, vợ con khá tốt, bọn nhỏ đều cùng nhau đọc sách viết chữ!
Nói đến say sóng, Phạm Ninh bỗng nhớ tới Tào Tú, liền vội hỏi:
- A Tú khá hơn chút nào chưa?
Tào Tú say sóng nghiêm trọng, bị sóng biển nhấp nhô giày vò đến không chịu được, Phạm Ninh vốn định để nàng ở phủ Lã Tống tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, nhưng Tào Tú kiên quyết không chịu, đành phải để cho nàng đi theo thuyền tiếp tục đi về phía nam.
Chu Bội gật gật đầu:
- Bắt đầu từ hôm qua, nàng đã có chút thích ứng rồi, uống được chút nước cơm, đã không nôn nữa, chỉ là sắc mặt vẫn còn rất yếu ớt.
- Sau khi đến Bắc đảo, ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới có thể hồi phục.
Chu Bội lại cười nói:
- Bọn nhỏ rất vui vẻ, suốt quãng đường cười cười nói nói, không có chuyện gì hết, huynh trưởng thiếp cũng rất bình tĩnh, nhưng khiến thiếp kinh ngạc nhất là mẫu thân, không ngờ còn có thể ngồi trước cửa sổ se chỉ luồn kim, thiếp lúc đầu còn rất lo lắng cho bà.
Phạm Ninh không nhịn được cười nói:
- Ông của ta chính là ngư dân Thái Hồ, bà làm sao có thể say sóng, giống bà nội ta, mới mười tám tuổi đã có thể đi thuyền ra khơi, đừng nhìn lưng bà còng rồi, nhưng lúc còn trẻ bà là ngư nương, sớm đã quen với sóng gió ở Thái Hồ, khả năng thích ứng của bọn nhỏ cũng nhanh, không cần lo lắng, trong tất cả mọi người, ta lo lắng nhất chính là Thiến tỷ và A Tú.
- Thiến tỷ cũng ổn, chỉ là vừa lên đường có hơi say sóng, sau khi nghỉ ngơi hai ngày ở Lã Tống thì tốt hơn rồi, A Tú thể chất bẩm tố hơi yếu, dễ bị say sóng, về sau chỉ sợ nàng không thể bôn ba đường dài nữa.