Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Vậy nàng ấy về sau sống ở Bắc đảo đi!
- Phu quân, sau này chúng ta thật sự không quay về Đại Tống sao?
Chu Bội nhỏ giọng hỏi.
Phạm Ninh khẽ nắm lấy bờ vai gầy của thê tử, cười nói:
- Nói thế nào đây? Nếu không sợ đường đi lắc lư, hàng năm đều có thể đi nghỉ ở Đại Tống, ở Tuyền Châu, Ngô huyện và kinh thành chúng ta đều có phủ trạch, còn có sản nghiệp cửa hàng tiền, ngoài ra, ta còn muốn đợi đến lúc Sở nhi mười sáu tuổi đi nhờ cậy đường tổ Thuần Nhân, theo học ông ấy để tham gia khoa cử, ta nhất định phải để lại quê nhà Đại Tống một huyết mạch.
Chu Bội đương nhiên biết con trưởng Phạm Cảnh phải kế thừa sự nghiệp của cha, nàng không hỏi, hai đứa con trai còn lại của hắn thì sao?
- Kỳ nhi và Chu nhi chàng suy tính thế nào?
- Kỳ nhi theo đại bá Minh Nhân, cũng sẽ thường quay về Đại Tống, cửa hàng tiền kinh thành cũng do nó phụ trách quản lý, Chu nhi ta dự tính để nó học võ, tương lai quản lý thủy quân, nó là cháu ngoại Tào gia, quan hệ với Nam đảo sẽ mật thiết một chút.
- Nói không chừng phu quân sẽ còn có con trai.
Chu Bội có chút ngượng ngùng cười nói.
Phạm Ninh ngẩn ra, vẻ mặt vui mừng kinh ngạc chăm chú nhìn thê tử:
- Nàng nói là, nàng có thai rồi.
- Xuỵt! Nhỏ giọng một chút, bị người khác nghe thấy đấy.
Phạm Ninh mừng rỡ, vội ôm chặt lấy thê tử một lúc nói:
- Chuyện lúc nào vậy?
- Vừa mới có cảm giác, phản ứng rất ít, hơn nữa khẩu vị thiếp hơi nhạt, sợ dầu mỡ, chỉ sợ lại sẽ là một tiểu nương tử.
- Ha ha! Tiểu nương tử tốt, ta thích nhất.
Chu Bội lườm hắn một cái:
- Hai đứa trong nhà đã được chiều đến trời rồi, sinh thêm một đứa, chỉ sợ cả nhà phải lật trời luôn.
- Con gái có thể cưng chiều một chút cũng không sao, nhưng con trai phải quản chặt, đi thôi! Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào khoang thuyền đi.
Chu Bội gật gật đầu, kéo cánh tay chồng, cùng nhau về lại khoang thuyền.
Giữa trưa ngày tiếp theo, đội thuyền đã tới đảo Nỗ A Mỹ, thả neo ở thành Chu Tước phía cực nam, thành Chu Tước chính là một quân thành tiếp tế Bắc đảo xây dựng ở Nỗ A Mỹ, có hai trăm người đóng quân, thân thành không lớn, chu vi mười dặm, trong thành có xây dựng quân doanh và mấy chục kho hàng lớn, còn có bảy tám doanh kỹ từ Nhật Bản và Tam Phật Quốc.
Ngoài ra còn có một dịch quán, có thể hơn trăm người ở cùng lúc, có thể ăn cơm tắm rửa, còn có thể thoải mái ngủ một đêm, tóm lại, là một trạm tiếp tế trung chuyển tương đối đầy đủ phương tiện.
Phạm vi đất đai Bắc đảo nắm giữ ước chừng bốn trăm dặm, mọc đầy cây dừa, còn có hai khe suối từ trên núi chảy xuống, trở thành nguồn nước ngọt của quân thành.
Bên ngoài thành mấy trăm bước chính là bến tàu, nơi này là một vịnh, gió êm sóng lặng, thuyền lớn thả neo ở trong vịnh.
Chỉ huy sứ quân thành chính là Chu Ưng thị vệ bên cạnh Phạm Ninh trước đây, gã nghe nói chủ công đã đến, vội vàng chạy vội tới bến tàu để bái kiến.
Phạm Ninh nhìn thấy Chu Ưng, trong lòng vô cùng vui mừng, hỏi thăm tình hình mấy tên thủ hạ khác.
- Mấy người bọn họ đều rất được trọng dụng, Hổ ca hiện giờ là Đô chỉ huy sử, một nghìn năm trăm binh lính trên đảo đều do huynh ấy thống soái, lão nhị là Chỉ huy sứ Tống thành, lão tam là Chỉ huy sứ Việt thành, ta năm ngoái đến đây đảm nhiệm Chỉ huy sứ, bên trong thành có ba trăm huynh đệ.
Tình hình quân đội Bắc đảo Phạm Ninh biết, quân Tống đã lui đến đại lục phía nam, bọn họ thành lập một nghìn năm trăm dân binh Bắc đảo, trang bị vô cùng tốt, có chiến thuyền hơi nước, thiết hỏa lôi, nỏ pháo thép tinh và vũ khí tiên tiến nhất, chia làm hai binh chủng lớn thủy quân và kỵ binh, hơn nữa huấn luyện nghiêm chỉnh, đãi ngộ cũng rất cao, sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh.
Đội quân này nghe lệnh Phạm Ninh, nhưng Phạm Ninh không ở Bắc đảo, liền do Phạm Minh Nhân quản lý hộ, nhiệm vụ của quân đội chủ yếu có hai việc, một là bảo vệ Bắc đảo, hai là đi theo thuyền hộ vệ.
- Sống chung với người Nỗ A Mỹ cũng ổn chứ!
- Cũng coi là không tệ, trên đảo bọn họ có nhiều cây dừa và gỗ đàn hương, bọn họ dùng trái dừa và gỗ đàn hương để trao đổi lương thực và sắt thô với chúng ta, dầu dừa của Bắc đảo đều là luyện ra từ những trái dừa của bọn họ.
- Bọn họ vẫn đánh nhau với bộ lạc xung quanh sao?
Chu Ưng gật gật đầu:
- Sau khi bọn họ có được giáp, đao kiếm và cung tiễn của chúng ta, sức chiến đấu rất mạnh, gần như quét sạch các đảo nhỏ xung quanh, thời gian hai năm ngắn ngủi đã tiêu diệt được một nửa số bộ lạc.
- Trong lán kia là cái gì?
Phạm Ninh chỉ vào một cái lán lớn trên bến tàu hỏi.
- Khởi bẩm chủ công, bên trong là mỏ đá đồng trắng.
Mỏ đồng trắng chính là quặng Niken, trữ lượng quặng Niken trên đảo Nỗ A Mỹ đứng thứ nhất thế giới ở hậu thế, đồng trắng bây giờ vẫn còn là một loại kim loại hiếm, người châu Âu rất coi trọng, giá trị có thể sánh với bạc trắng, Bắc đảo khai thách đồng trắng ở đây, chủ yếu là dùng để giao dịch với người châu Âu.
- Vì sao không tinh luyện, mà đem thỏi thô về Bắc đảo?
Phạm Ninh không hiểu hỏi.
- Là ý đồ để buôn bán, có thể là sợ thổ dân địa phương học được cách tinh luyện kim loại, về sau không xử lý được!
Phạm Ninh lắc lắc đầu, tư tưởng này không đúng, mãi để cho thổ dân ở trong tình trạng nguyên thủy, vậy bọn họ vĩnh viễn là mối đe dọa, phải để bọn họ từ từ dung nhập vào người Hán, tiến hóa thành dân tộc nông canh, đây mới là chính đạo, chuyện này sau này hắn sẽ nói chuyện với Minh Nhân.
Phạm Ninh để người nhà vào thành nghỉ ngơi, cũng để cho dân chúng khác lên bờ nghỉ ngơi, hắn nói với Chu Ưng:
- Đưa ta đến bộ lạc bọn họ xem.
Chu Ưng dẫn theo năm mươi tên lính và Phạm Ninh cùng đi, cưỡi ngựa đi đến bộ lạc Nỗ A Mỹ cách đó trăm dặm.
Khi cách nơi ở của bộ lạc Nỗ A Mỹ còn hơn mười dặm, Phạm Ninh ghì ngựa lại, hắn kinh ngạc phát hiện bên trái không ngờ đã khai phá thành một cánh đồng lớn, lại trồng lúa nước, bây giờ vừa vặn là mùa xuân ở nam bán cầu, khắp cánh đồng là người Nỗ A Mỹ đang trồng trọt, phụ nữ là chủ yếu.
Chu Ưng vội giải thích:
- Bắt đầu từ năm ngoái, Bắc đảo phái người dạy bọn họ trồng trọt, thổ nhưỡng đất ở chỗ bọn họ vẫn còn khá phì nhiêu, nguồn nước cũng dồi dào, không cần cấy mạ, gieo lúa xuống ruộng, tự nó có thể lớn lên được, nhưng khi dạy bọn họ cày ruộng xới đất, phí rất nhiều công sức.
- Bọn họ mong muốn cày cấy sao?
- Đương nhiên mong muốn, nếu bọn họ có thể tự cấp lương thực, cũng không cần mua lương thực của chúng ta nữa, có thể trao đổi thêm một ít vải vóc vật dụng hàng ngày, cho nên năm ngoái bọn họ rất nỗ lực, cả nam lẫn nữ đều chạy đến học làm ruộng.
Phạm Ninh gật gật đầu, thúc ngựa tiếp tục lao nhanh, không lâu sau, liền đi tới điểm nơi ở bộ lạc Nỗ A Mỹ, bộ lạc Nỗ A Mỹ trở nên rất lớn, bốn phía dùng rào tre vây quanh, chính diện là một cái cửa lớn đơn giản bằng gỗ, bên trong đều là những gian nhà thấp bé tường đất cỏ tranh, nhưng ở giữa có một ngôi nhà bằng gạch rất lớn, đoán là Bắc đảo xây dựng giúp bọn họ.