- Ngôi nhà gạch là trường học!
Chu Ưng dùng roi ngựa chỉ vào nhà gạch cười nói:
- Đó là trường học chúng ta viện trợ Nỗ A Mỹ, có hơn mười thầy giáo, dạy hơn hai trăm đứa trẻ đọc sách biết chữ, bắt đầu từ mùa hè năm trước.
Phạm Ninh lập tức thấy hứng thú, đây là một cảnh tượng hắn hy vọng được thấy, dùng nông canh và giáo dục để thay đổi thổ dân đảo nhỏ.
Hắn xoay người xuống ngựa, đi đến phía nhà gạch, đi đến trước cửa sổ, chỉ thấy trong học đường bốn năm mươi trẻ em thổ dân đang ngồi, mỗi người đều đang chuyên tâm cầm bút viết chữ, một thầy giáo đi qua đi lại kiểm tra, không ngừng dừng lại chỉ dạy cho học trò viết chữ.
Phạm Ninh thầm gật đầu, việc này nhanh hơn hắn nghĩ nhiều, bước tiếp theo phải đưa Phật giáo vào, để trên đảo nhỏ Thái Bình Dương xây dựng đầy chùa chiền.
Phạm Ninh cuối cùng không nhìn thấy đại tù trưởng của bọn họ, bọn họ dẫn binh đi đánh giặc, Phạm Ninh cũng không định qua đêm ở đảo Nỗ A Mỹ, vào lúc hoàng hôn, đội tàu lại xuất phát, chạy tới Bắc đảo cách đó hơn hai nghìn dặm.
Sau năm ngày, đội tàu cuối cùng đã lái vào biển Hán Hải, biển Hán Hải chính là hải vực giữa Nam đảo và Bắc đảo, đồng thời cũng là vịnh Hán Hải.
Đi vào vịnh Hán Hải, thì đã tới cảng Ngô Thành lớn nhất Bắc đảo, đây là tòa thành trì đầu tiên xây dựng ở Bắc đảo, nhân khẩu bốn nghìn hộ, hơn hai vạn người, ngoại trừ Ngô Thành, phía bắc vịnh Hán Hải còn có một Tống Thành, cách Ngô Thành một trăm năm mươi dặm, ngoài ra, bộ tộc ven bờ tây nam Bắc đảo còn có một tòa Việt Thành.
Mùa thu năm trước, lại xây dựng một Tấn thành ở thượng du sông Bạch Long, Tấn thành là trung tâm tinh luyện khoáng sản của Bắc đảo, mỏ than và mỏ đồng đều ở lân cận Tấn thành, Tấn thành chỉ có hai nghìn hộ dân, thợ mỏ đến từ Nhật Bản đã có hai vạn người.
Đội tàu của Phạm Ninh đến nơi, toàn bộ dân chúng Ngô thành đều kinh động, hơn vạn dân chúng tự phát đi ra khỏi thành nghênh đón Phạm Ninh đến, trên bến tàu kèn trống vang trời, trưởng lão đường, thương hội buôn bán cùng với quan viên đều chạy đến bến tàu để nghênh đón.
Khi Phạm Ninh xuất hiện ở đầu thuyền, dân chúng xung quanh vang lên một tràng tiếng hoan hô, Phạm Ninh vẫy tay đi xuống thuyền, vợ con hắn xuất hiện, tiếng hoan hô càng thêm vang dội, điều này có nghĩa là Phạm Ninh muốn định cư ở Bắc đảo rồi, cũng nghĩa là Bắc đảo sau tám năm chuyển tiếp, cuối cùng đã có người đứng đầu của mình rồi.
Chu Tề tiến lên trước một bước, bước lên khom người hành lễ, vô cùng kích động nói:
- Hoan nghênh điện hạ quay về Bắc đảo!
Câu này mọi người cũng đã thảo luận nhiều lần, Phạm Ninh là Sở vương Đại Tống, đồng thời cũng là Sở vương Bắc đảo, như vậy xưng hô điện hạ là thích hợp nhất, về việc quay về, bởi vì bản thân Bắc đảo chính là một tay Phạm Ninh xây dựng lên, lúc trước hắn đảm nhiệm trọng chức ở Đại Tống, bây giờ rốt cục đã quay trở lại, đương nhiên là dùng hai chữ quay về.
Phạm Ninh chào hỏi lần lượt mọi người, rồi mới cười vẫy tay:
- Vốn là muốn khiêm tốn lên bờ, lại gây ra tình thế lớn thế này, tâm ý của mọi người ta nhận, vẫn nên đi sắp xếp cho một nghìn hộ di dân đi! Bọn họ mới là gốc rễ của Bắc đảo.
Phạm Thiết Ngưu cười nói:
- Nếu điện hạ nói như vậy, vậy chúng ta coi như điện hạ về nhà, không cần khách sáo như vậy.
Hơn mười cỗ xe ngựa đi lên trước, cả nhà Phạm Ninh và vú già đều ngồi trên xe ngựa, xe ngựa dưới sự bảo vệ của kỵ binh chậm rãi chạy vào bên trong thành.
Phạm Ninh và người nhà mở cửa sổ vẫy tay chào hỏi dân chúng đang chào đón hai bên đường, tiếng hoan hô của đám dân chúng càng thêm vang dội.
- Sở Vương điện hạ vạn tuế!
- Hoan nghênh điện hạ trở về!
- Vạn tuế!
Xe ngựa chậm rãi đi vào thành, bên trong thành đã không còn đám người chào đón hai bên đường, bốn phía lập tức yên lặng lại.
Đám người Chu Bội đều là lần đầu tiên tới Bắc đảo, đối với Bắc đảo đều tràn đầy tò mò và chờ mong, bến tàu cùng với kho hàng ngoài thành khiến cho bọn họ thấy được nền sản xuất công nghiệp quy mô lớn chứ không phải hải đảo hoang vắng, khiến cho bọn họ có một chút tin tưởng vào tương lai.
Sau khi vào thành, mọi người kinh ngạc hô lên một tiếng, ngay cả Phạm Ninh cũng hơi sửng sốt, so với hai năm trước, thay đổi rất nhiều!
Ở giữa là một con đường đá phiến lớn, phủ đầy đá phiến bóng loáng, đây là trục đường trung tâm huyện thành Ngô thành, dài chừng năm dặm, trong phạm vi hai dặm phía trước, đều là các loại cửa hàng, quán rượu, quán trà, nhà trọ, thanh lâu, quán ăn nhỏ, tiệm tạp hóa, hàng thịt, hàng rau quả trái cây, tiệm gạo, tiệm sách, tiệm vải, cửa hàng tơ lụa, cửa hàng tiền, cửa hàng trang sức châu báu, cửa hàng son phấn xà phòng thơm, cửa hàng môi giới, tiệm giặt quần áo, phòng tắm suối nước nóng, quán hý kịch, đài tạp kỹ, …
Chỉ riêng quán ăn nhỏ đã có năm nhà, bán bánh bao, bánh canh, bánh nướng, bánh rán đường, bánh trôi, bánh nếp hoa quế, sủi cảo cùng với các loại đồ uống vân vân.
Trên đường lớn người đến người đi, khá là náo nhiệt, còn xen vào các loại tiếng rao hàng.
Chu Bội kinh ngạc hỏi Phạm Ninh:
- Phu quân, không phải chàng nói, vật tư đều là phân phối, buôn bán rất vắng vẻ sao? Thiếp lại thấy rất náo nhiệt?
Phạm Ninh vui vẻ cười nói:
- Bắc đảo thành lập đã gần tám năm rồi, đã có mười mấy vạn nhân khẩu, từ từ thay đổi từ phân phối theo nhu cầu chuyển sang phân phối theo lao động, bắt đầu hình thành hoạt động buôn bán. Không riêng gì bản thân người Ngô Thành sử dụng, còn có người của mấy huyện thành trao đổi qua lại, còn cả khách từ Nam đảo và đại lục phía nam tới đây, tuy nhiên đoán chừng buôn bán ở Ngô Thành là phồn hoa nhất, mấy huyện khác đều không được tốt lắm, dù sao nơi này cũng là vương thành mà.
- Trong huyện thành hiện giờ có bao nhiêu người?
Âu Dương Thiến ở bên cạnh hỏi.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ta hiện tại cũng không biết, sau này phải hỏi Chu Tề.
Sau khi xe ngựa đi qua khu buôn bán dài hai dặm, lập tức yên tĩnh trở lại, bắt đầu từ chỗ này, hai bên đường trồng đầy cây đại thụ, gọi là cây mận gai, cũng gọi là cây hợp hoan, nở đầy những đóa hoa màu vàng và màu đỏ, vô cùng tao nhã xinh đẹp.
Ở phía sau cây đại thụ là từng ngôi nhà quan, nhà dân, trường học và quan nha, ở cuối hai bên đường đều có một ngôi chùa, một tên là Tuệ Lâm thiền tự, đối diện thì là đạo quán, gọi là Tam Thanh Quán.
Tuệ Lâm thiền tự đã mở rồi, tám mươi mấy tăng nhân sống ở đó, là tập thể tăng nhân từ Phổ Đà Sơn Minh Châu dời đến, chùa chiền của bọn họ bị cháy hết, tăng nhân không có chỗ để đi, liền nhất trí quyết định đi hải ngoại phát triển, cuối cùng lựa chọn Bắc đảo.
Tam Thanh Quán lại đóng cửa, không cần phải nói, đây là đạo quán để lại cho Kiếm Mai Tử, bọn họ sẽ tới muộn một chút.
Ở chính đối diện là một hành cung loại nhỏ, diện tích khoảng ba trăm mẫu, bốn phía đều là tường cao, cửa chính hành cung có một tấm biển, bên trên viết ba chữ to "Sở Vương cung", đây là tháng ba năm nay mới hoàn thành.
Hai bên đông tây hành cung đều có một quảng trường, đối diện quảng trường phía đông là thương hội Bắc đảo, nơi nắm giữ huyết mạch kinh tế Bắc đảo, đối diện quảng trường phía tây là Trưởng lão đường, mà cách phía bắc hành cung mấy trăm bước đối diện cửa thành bắc.